Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 223
Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.
Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

Tại sao lại có đến hai kịch bản?
Anh Cha Woo Hyun đã giới thiệu chúng tôi cho một bộ phim truyền hình phát sóng vào thứ Tư và thứ Năm hàng tuần sắp ra mắt trên PBS mà.
Tôi cầm hai kịch bản, mỗi tay một cái và xem xét.
Một cái có logo PBS và tựa đề “Chuỗi hạt của cáo”, còn cái kia có tựa đề “Slip”.
“Kịch bản hay quá…”
Trong khi Ji Ho mở kịch bản ra và trầm trồ, tôi hỏi:
“Chỉ tham gia một bài hát OST thôi mà, tại sao lại có đến hai kịch bản ạ?”
“Tình cờ thế nào lại thành ra thế này.”
Anh Seok Hwan giải thích:
“Cả hai đều là job dành cho các em. Một cái là bài hát OST từ đài PBS thông qua lời giới thiệu của anh Cha Woo Hyun, còn cái kia là thông qua một nhạc sĩ.”
“Nhạc sĩ ạ?”
“Mấy đứa còn nhớ producer tên là P-snoop, người đã cùng với Woo Joo sáng tác một bài hát trong album thứ hai không?”
“Em nhớ chứ.”
Hình ảnh vị nhạc sĩ chiếc mũ lưỡi trai đỏ và cặp kính tròn nổi bật hiện lên trong đầu tôi như một biểu tượng đặc trưng.
Thoáng nhớ lại khi làm việc trên bài hát cho album thứ hai, chúng tôi đã hợp tác khá tốt.
Tuy nhiên, ngoài những buổi họp sản xuất và thu âm, tôi không có nhiều tiếp xúc với anh ấy nên tôi cũng cảm thấy khó hiểu tại sao anh quản lí lại nhắc đến tên anh ấy.
“Cậu ấy đang làm OST cho một bộ phim truyền hình và hình như đã giới thiệu em cho bên sản xuất, nói rằng em sẽ phù hợp với màu sắc của bộ phim. Trùng hợp là giám đốc âm nhạc ở đó cũng quen biết anh Cha Woo Hyun nên cũng đã nghe nói về các em.”
“Khoan đã, anh ơi.”
Jung Hyun chớp mắt rồi di chuyển ngón tay qua lại.
“Vậy là cả hai bên đều do anh Cha Woo Hyun giới thiệu ạ? Em không hiểu lắm.”
“Nói đơn giản, ‘Chuỗi hạt của cáo’ là do anh Cha Woo Hyun trực tiếp giới thiệu cho giám đốc âm nhạc của bộ phim.”
Chúng tôi gật đầu và nhìn vào kịch bản có ghi “Chuỗi hạt của cáo – Phim truyền hình phát sóng thứ Tư – thứ Năm của PBS”.
Tiếp theo là kịch bản của bộ phim “Slip” sắp ra mắt trên kênh cáp GTV.
“Còn cái này thì, trong khi giám đốc âm nhạc đang nghe những lời tốt đẹp về các em từ anh Cha Woo Hyun, thì có một đề xuất về nhạc sĩ thông qua công ty sản xuất OST.”
“Ồ.”
“Xét cho cùng thì cả hai đều gần như thông qua anh Cha Woo Hyun cả.”
“À…”
Chúng tôi nhìn nhau với vẻ mặt ngơ ngác.
Hóa ra tiền bối đã đi nói tốt cho chúng tôi ở khắp nơi, vì thường ngày anh ấy luôn tỏ ra lạnh lùng mỗi khi gặp mặt chào hỏi nên chúng tôi không hề nghĩ đến điều này.
Ji Ho thì thầm với giọng ẩn ý:
“Anh Ri Hyuk à, hay chúng ta viết thư cảm ơn gửi anh ấy nhé?”
“…Im đi.”
Bi Ju vỗ nhẹ vào Ri Hyuk đang đỏ mặt và nói:
“Nhưng đến lúc công việc kết thúc, chúng ta nên tặng anh ấy một món quà gì đó.”
“Đúng vậy, thật biết ơn khi anh ấy đã làm vậy.”
Trong khi nhiều người đang khổ sở vì thiếu việc làm, chúng tôi lại có nhiều công việc nhờ một tiền bối có cái nhìn tốt về chúng tôi.
Mặc dù người trong cuộc đã bác bỏ, nói rằng “Tôi giới thiệu vì các em có thực lực”, nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy rất biết ơn.
Sau khi thảo luận về việc tặng gì đó khi gặp anh ấy ở đài truyền hình, chúng tôi quay về chủ đề kịch bản.
“Chúng ta phải chọn một trong hai cái này, đúng không ạ?”
“Đúng vậy.”
Dù chưa xem kỹ nội dung nhưng tôi đã bắt đầu lo lắng.
“À, còn cái này nữa.”
Anh Seok Hwan đưa thêm một bản tóm tắt nội dung nữa.
“…?”
Lần này là bộ phim truyền hình sẽ phát hành vào thứ Hai – thứ Ba của HBS có tựa đề “Chong chóng gió”.
Khi tôi chớp mắt, anh Seok Hwan chỉ vào Ri Hyuk và nói:
“Đây là yêu cầu OST dành riêng cho Ri Hyuk. Họ đã hoàn thành việc thu âm hướng dẫn và đang tìm ca sĩ để hát. Bên công ty sản xuất OST nói rằng ‘Chúng tôi rất ấn tượng khi xem chương trình Khai quật danh khúc. Màu sắc giọng hát của cậu ấy chắc chắn sẽ rất phù hợp.’ và đã nhờ anh chuyển lời.”
“Ú ù…”
Khi chúng tôi đồng thanh “Ú ù” và quay lại nhìn, ngay lập tức, khuôn mặt thằng tư liền đỏ bừng lên.
Em út thúc giục:
“Anh ơi, nhanh lên, đưa kịch bản vào lòng anh Ri Hyuk đi kìa.”
“Được thôi.”
Mọi người hào hứng vây quanh Ri Hyuk.
Jung Hyun nắm lấy cánh tay Ri Hyuk, Bi Ju mở bàn tay đang co lại như chân trước của khủng long bạo chúa của em tư ra.
Chúng tôi đặt kịch bản vào tay cậu ấy rồi vỗ tay.
“Thật xúc động khi Ri Hyuk nhà chúng ta đã nhận được yêu cầu hát OST.”
“Thật sự mọi người đã vất vả nuôi dưỡng em suốt thời gian qua đấy.”
“Không… mấy cái người này.”
Trước khi thằng bé kịp phản đối, cả bốn chúng tôi đã tụ tập lại.
“Đã cầm kịch bản rồi, chụp ảnh kỷ niệm luôn nào.”
“Đừng! Đừng làm thế! Đi ra chỗ khác đi!”
Khi thằng tư đang giơ ngón tay lên như để cảnh báo, anh Seok Hwan nhìn chúng tôi đang cười khúc khích và chuẩn bị chụp ảnh tự sướng:
“Nào, các em.”
Ri Hyuk tươi tỉnh hẳn lên, nghĩ rằng cuối cùng anh quản lí cũng sẽ nói gì đó, nhưng anh Seok Hwan lại bảo:
“Anh chụp với!”
“Này! Mấy người kia!”
Mọi người phá lên cười khi thấy Ri Hyuk phun lửa từ miệng, nói “Sao lại đối xử với tôi như thế! Tránh xa tôi ra!!”
________________________________________________
Sau khi trở về phòng làm việc với những kịch bản nhận được từ anh Seok Hwan, tôi trải cả ba bản tóm tắt nội dung ra bàn và chìm vào suy nghĩ.
“Hừm,” tôi vuốt cằm.
“Chọn cái nào mới tốt nhỉ?”
Tôi liếc nhìn cậu út đang chọc ghẹo “Ái chà, lại cái kiểu nói ông chú kìa…” rồi lại tiếp tục suy nghĩ.
“Hừm.”
Chú gấu vừa tu ừng ực xong li protein shake liền vỗ hai bàn chân vào nhau, rồi mở to mắt nhìn tôi.
“Anh! Em có một ý này.”
“Gì vậy?”
“Hay là chúng ta làm cả ba?”
“Ố ồ…”
Tôi vỗ tay tán thưởng.
“Jung Hyun à, lúc nãy anh nói mà hồn em lại bay đi đâu thế? Về trái đất chưa em?”
“Dạ rồi ạ.”
“Hầy, biết ngay mà. Thôi, được rồi. Bác sĩ vạn năng của chúng ta hãy giải thích một chút được không?”
Ri Hyuk gật đầu rồi nói:
“Nếu để ý ngày phát sóng đầu tiên của các bộ phim, thì sẽ lần lượt là 9 tháng 3, 18 tháng 3, v.v. Như vậy thời gian phát sóng của các bộ phim sẽ chồng chéo.”
“Ừ.”
“Vì đều là những bộ phim phát sóng vào tháng 3 và tháng 4 nên sẽ cạnh tranh gay gắt. Tất cả đều cố gắng giành vị trí số 1 về rating. Vì vậy đương nhiên chúng ta chỉ có thể làm một trong số đó thôi. Nếu không bên sản xuất sẽ không vui đâu.”
Đó là quy tắc bất thành văn trong giới OST.
Khi đảm nhận OST cho một bộ phim, trong thời gian bộ phim đó phát sóng, nghệ sĩ không được đảm nhận OST cho các bộ phim khác đang cạnh tranh cùng đợt.
Jung Hyun nghiêng đầu:
“Việc đó làm họ khó chịu lắm sao?”
“Hãy thử tưởng tượng chúng ta quay quảng cáo cho cả ba hãng gà rán đang cạnh tranh với nhau xem.”
“À, giờ em hiểu rồi.”
Mọi người mỉm cười khi thấy Jung Hyun vẽ dấu OK bằng ngón tay, rồi bắt đầu xem xét các bản tóm tắt.
Bầu không khí trở nên thận trọng vì đây không chỉ là OST đầu tiên mà còn sẽ được đưa vào thông tin lý lịch của chúng tôi.
Thông thường một mini-series phát sóng trong khoảng 8 tuần, ngay cả khi hát OST liên tục thì một năm cũng chỉ tối đa 6 lần.
Vì vậy, các ca sĩ hạng A như Cha Woo Hyun hay Yoon Chan Hyuk phải xem xét cẩn thận những yêu cầu đổ dồn về.
Bởi vì đã chọn nhận bên này thì không thể làm bên khác được nữa.
Để tránh tình huống chọn nhầm và dự đoán bộ phim nào sẽ cạnh tranh bùng nổ và OST chiếm lĩnh các bảng xếp hạng, các bài hát mà ca sĩ nổi tiếng sẽ hát đều được ban lãnh đạo công ty cùng nghe và chọn lựa.
Nên có thể nói việc chọn lựa này càng kĩ càng quan trọng.
“Hay là chúng ta chọn bộ phim mà anh Cha Woo Hyun giới thiệu thì sao ạ? Anh ấy đã giới thiệu chúng ta mà.”
“Như vậy cũng tốt, nhưng đây cũng là sự nghiệp của chúng ta mà.”
Tôi nói:
“Chúng ta phải xem xét tất cả những gì được gửi đến. Dù có chọn bộ phim khác thì anh Cha Woo Hyun cũng sẽ không giận đâu.”
Dù tốt nhất là nên chọn bộ phim được giới thiệu, nhưng nếu có cơ hội tốt hơn thì chúng tôi cũng không thể bỏ lỡ.
Hơn nữa, thay vì trả lời chắc chắn với anh ấy lúc đó, tôi đã nói rằng cần bàn bạc với công ty trước.
Và hiện tại, điều quan trọng nhất là…
“Chọn cái nào đây?”
Sau một hồi đau đầu đọc các bản tóm tắt, cuối cùng chúng tôi quyết định dùng đến “phao cứu sinh”.
Tôi liên lạc với một ca sĩ kiêm nhạc sĩ thân thiết và có nhiều kinh nghiệm về OST.
– Phim truyền hình à?
Một giọng nói sảng khoái vang lên.
Trong cuộc gọi video, chị Jang So Won nhìn chúng tôi rồi cười.
– Các em bé của chị được mời hát OST cho phim truyền hình quốc gia á? Thật á! Trời ơi, xúc động quá…
– So Won à, ai vậy?
Một giọng nói ngọt ngào vang lên. Chị Jang So Won đang ngồi trên ghế sofa quay đầu lại và nói:
– Mấy bé đen nhỏ của chị đấy. Unnie, chị có muốn chào không?
– Này! Chị đang để mặt mộc mà!
Khi chị So Won xoay điện thoại, chúng tôi thấy bóng dáng chị Lisa đang chạy trốn trong bộ đồ thể thao.
– Không có lịch trình nên cứ ngồi rảnh trêu chị hoài!
– Chào các em New Black nhé-!
Lời chào của Lisa vang lên rõ ràng từ xa.
Qủa nhiên là giọng nói đầy nội lực của một diễn viên nhạc kịch.
Chúng tôi cười và nhờ chuyển lời chào đến cô ấy để đáp lại lời chào e thẹn vọng ra từ phòng ngủ.
Trong khi đó, khi nói thêm về OST phim truyền hình, chị Jang So Won “hmm” và vuốt tóc.
– OST à… Thông thường người ta chọn sau khi nghe bài hát. Nhưng mà Woo Joo đã quyết định sáng tác bài hát chưa?
“Rồi ạ.”
– Vậy thì tạm bỏ qua việc nghe bài hát. Còn đạo diễn và biên kịch thì sao? Phim truyền hình là cuộc chơi giữa các đạo diễn và biên kịch, nên đó là điều quan trọng nhất.
Chúng tôi trả lời:
“Cả hai đều là lần đầu làm phim truyền hình. Bên đài PBS, biên kịch từng đoạt giải nhất cuộc thi, còn bên đài GTV, thì biên kịch đã từng viết kịch bản phim. Chúng em nghe nói cả hai đạo diễn đều là người tốt cả.”
Thật ra những gì chúng tôi nghe từ anh Seok Hwan chỉ là “ổn”.
Nghe nói từ đội quản lý diễn viên rằng đó là sự kết hợp giữa các biên kịch trẻ triển vọng và các đạo diễn ở mức “ổn”.
– Vậy thì câu trả lời chỉ có một thôi.
Chị Jang So Won nói tiếp:
– Nếu bên sản xuất có gửi tóm tắt hay kịch bản thì hãy xem xét kỹ những cái đó. Đôi khi đó lại là cách lựa chọn phù hợp nhất. Có lẽ… Unnie! Chị đang làm gì vậy! Sao lại đi nấu cơm? Hôm nay em đã bảo ra ngoài ăn mà.
– Không thích, sao em cứ muốn ra ngoài vậy? Hôm nay là ngày nghỉ mà.
– Chờ chị chút nhé, mấy đứa. Vậy thì ít nhất cũng ra quán thịt nướng gần đây chứ…
Cuộc gọi kết thúc với tiếng cãi vã.
Dù kết thúc đột ngột nhưng may mắn là chúng tôi đã nghe được những lời cần thiết.
Bi Ju mỉm cười nhìn màn hình đã tắt.
“Hai chị ấy thân thiết nhỉ.”
“Ừ.”
“Ước gì chúng ta sau này cũng như thế. 30 năm nữa cả năm chúng ta vẫn ở chung ký túc xá…”
Khi Bi Ju lẩm bẩm những lời đáng sợ, mọi người vội vàng mở kịch bản ra.
“Kịch bản! Xem kịch bản nào!”
“Wow, kịch bản hay quá đi.”
“Để xem nào~ Xem cái nào trước đây~”
Theo lời khuyên của tiền bối, chúng tôi bắt đầu đọc từng kịch bản.
Trước tiên là “Chuỗi hạt của cáo”, bộ phim mà anh Cha Woo Hyun trực tiếp giới thiệu.
Đây là tác phẩm của biên kịch vốn làm trợ lý cho một biên kịch nổi tiếng, và lần này quyết định làm độc lập thông qua một cuộc thi.
Nội dung vay mượn từ truyền thuyết về hồ ly tinh như tựa đề.
『 Nhân vật chính sau khi sống cả đời trong bộ tộc cáo, đã quyết định bỏ trốn và sống cuộc đời ẩn náu, rồi gặp lại bạn cấp 3 và yêu đương. Và câu chuyện tiếp diễn khi một thợ săn trong bộ tộc đang thầm yêu cô ấy đuổi theo hai người. 』
Bối cảnh bộ phim là hiện đại.
Thế giới quan là các sinh vật trong truyền thuyết dân gian ẩn giấu thân phận và sống lẫn lộn trong xã hội Hàn Quốc hiện đại.
Nhân vật chính là thành viên của bộ tộc cáo.
Một ngày nọ, cô nữ sinh trung học nghe nói rằng phải thực hiện nghi lễ trưởng thành từ bộ tộc.
Một nghĩ lễ yêu cầu cô phải ‘lấy mạng sống của mục tiêu.’
Và mục tiêu là người bạn thân nhất của cô ở trường.
Nữ chính đã chìm trong cơn giằng xé giữa bộ tộc và bạn bè, đắn đo mãi cho đến ngày thực hiện nghi lễ.
Và khi ngày đó đã đến, cô gọi bạn đến một nơi vắng vẻ với lý do có chuyện muốn nói, lộ nguyên hình và đe dọa bạn. Nhưng khi nhìn thấy hình dạng quái vật của mình phản chiếu trong mắt đối phương, cuối cùng cô đã lựa chọn tình bạn và từ bỏ nghi lễ.
Ngay lúc đó, với ý nghĩ trong đầu, ‘Phiền phức rồi đây.’, trưởng lão của bộ tộc, người đang theo dõi nghi lễ, xuất hiện và lấy đi mạng sống của người bạn.
Theo luật lệ, ông ta cũng sẽ giết nhân vật chính vì cô đã thất bại, nhưng nhờ sự nhanh trí, nhân vật chính đã thoát thân được.
Mặt khác.
‘…!’
Nam chính trên đường về nhà muộn đã chứng kiến cảnh nữ chính, hay chính xác là hồ ly tinh đã biến hình, đứng trước một cô gái cùng lớp.
Hoảng sợ, anh ta vội vã bỏ chạy, nhưng rồi lấy hết can đảm quay lại, để rồi phát hiện ra một cái xác lạnh lẽo.
Đó là khởi đầu của tình trạng chấn thương tâm lý của nam chính.
‘…’
Nam chính đau khổ vì cú sốc và cảm giác tội lỗi, theo thời gian anh gia nhập một tổ chức săn lùng các sinh vật trong thần thoại dân gian.
Nữ chính trở thành kẻ đào tẩu, sống cuộc đời vất vả dưới nhiều cái tên khác nhau.
Con trai của trưởng lão, người đã giết người bạn thân của nữ chính, nam phụ, nhận lệnh trừng phạt kẻ phản bội và đi tìm nữ chính – người bạn từ thuở nhỏ và cũng là đối tượng anh ta thầm yêu, và khiến mối quan hệ giữa ba người trở nên phức tạp.
“Thú vị thật…”
“Gì vậy, không có nội dung phần sau à.”
Chắc chắn đây sẽ là bộ phim rất thú vị.
Dù chỉ lướt qua bản tóm tắt nhưng tôi đã thấy ngạc nhiên trước mối quan hệ tay ba đầy rắc rối phức tạp.
“Đúng là bộ phim do anh Cha Woo Hyun chọn. Chúng ta chọn cái này nhé?”
“Xem cái khác nữa đi.”
Tất cả cùng tụ tập đọc kịch bản thứ hai.
Lần này là “Slip” của đài GTV.
Đây là tác phẩm mới của GTV, đài cáp đầu tiên đạt rating trên 10% với những bộ phim chất lượng gần đây.
Tựa đề “Slip” được lấy từ cụm từ “Time slip”, nghĩa là du hành thời gian.
Đây là tác phẩm có thể loại mới của một biên kịch chuyên làm phim điện ảnh, nội dung về một thám tử đang điều tra vụ án bí ẩn kỳ lạ.
『 Trên một ngọn đồi ở Seoul, một xác chết bí ẩn được phát hiện. Vũ khí giết người được tìm thấy là công cụ đá từ thời kỳ đồ đá cũ. 』
“Thời kỳ đồ đá cũ?”
“Ri Hyuk à, bình tĩnh.”
『 Nhân vật chính Park Chul Jin càng điều tra càng như lún sâu vào mê cung. Chuyện này là sao đây? 』
Bản tóm tắt rất hấp dẫn nên chúng tôi mở ngay kịch bản ra.
Park Chul Jin, nhân vật chính, từng làm việc ở đội điều tra rộng của Sở Cảnh sát Seoul nhưng bị giáng chức vì nghi ngờ tham nhũng.
Anh ta là một nhân vật có bản sắc xám, khiến người ta tự hỏi liệu anh ta có thực sự tham nhũng hay không.
Bị chuyển đến làm thám tử tại “Đồn cảnh sát Oseong” – một khu vực hư cấu, anh ta bị đóng dấu là kẻ gây rắc rối và sống cuộc đời bị đồng nghiệp xa lánh.
Một cuộc sống nhạt nhẽo.
Rồi tình cờ anh ta nhận được thông báo về việc phát hiện xác chết và đến hiện trường.
Một ngọn đồi được giăng dây vàng từ cảnh sát.
Bên trong là một hiện trường đẫm máu kinh hoàng.
‘Đã tìm thấy vũ khí giết người, đó là…’
‘Là gì?’
‘Là đá ạ.’
‘Đá…?’
Trong khi đang nghĩ rằng đó chỉ là một hòn đá có hình dạng kỳ lạ, anh ta nghe một cảnh sát nghĩa vụ nói tiếp “Đây không phải công cụ thời kỳ đồ đá cũ sao?”
Nó thực sự rất giống công cụ thời kỳ đồ đá cũ.
Nhưng sau đó, các chuyên gia nói rằng công cụ đá này trông như mới được làm.
Phần đá bị mài mòn mới đây.
‘Chuyện này là sao?’
Đây là một hiện trường kỳ lạ chưa từng thấy.
Có mảnh vải làm từ da thú lạ rơi ra, dấu vân tay để lại rõ ràng như cố tình.
Thi thể bị cắn xé, trông như thể do một con quái vật gây ra.
Cùng lúc đó.
‘Báo cáo có kẻ lạ mặt đi lang thang, máu me be bét…’
Ở khu dân cư Oseong, liên tục có báo cáo về một “kẻ lạ mặt mặc áo lông thú” đi lang thang, máu nhỏ giọt theo từng bước chân.
Dù đã xác nhận video ghi lại tiếng kêu kỳ quái nhưng camera CCTV không ghi được gì rõ ràng.
Khi nhân vật chính đang điều tra và dần nghĩ “Có phải thực sự là người thời kỳ đồ đá cũ gây ra vụ giết người không?”, thì ‘Lại có một vụ án nữa xảy ra trong khu vực!’
Lần này, một thi thể bị giết bằng mũi tên thời Joseon được phát hiện, khiến vụ án càng thêm phức tạp.
Và…
“Gì vậy. Hết rồi à?”
“Hóa ra người xem quảng cáo của Everdream đã cảm thấy bức bối như vậy.”
“Chắc chắn khi bộ phim này phát sóng, phải xem mới được.”
Từ “Chuỗi hạt của cáo” đến “Slip”, chúng tôi đang nhìn nhau với gương mặt phấn khích sau khi đọc những kịch bản thú vị.
“Xem cái cuối cùng nữa đi.”
Chúng tôi xem xét “Chong chóng gió”, bộ phim truyền hình chiếu vào thứ Hai và thứ Ba của đài HBS cuối cùng, nhưng rồi cả đám chỉ phát ra tiếng “Hmm…”
“Nội dung này khá quen thuộc.”
Một bộ phim tình cảm về công việc và tình yêu của các công tố viên Hàn Quốc.
Có một bộ phim tương tự nhưng nghề nghiệp là luật sư đang chiếu trên đài TBC. Tôi nghe nói Seok Ji Hoon, em út của nhóm TNT, đã đóng vai nhân viên văn phòng luật trong bộ phim đó.
Nghe nói rating của nó khá thấp.
Tôi nghĩ “Chong chóng gió” có thể sẽ nhận phản ứng tương tự.
Tất nhiên, chúng tôi có biết gì về kịch bản phim truyền hình đâu mà đánh giá, nhưng vì có cảm giác không ổn lắm nên quyết định gác lại.
“Vậy chúng ta phải chọn cái nào có thể sẽ thành công hơn trong hai bộ…”
Tôi hỏi em út:
“Ji Ho thấy sao, không có ý kiến gì à?”
“Em ạ?”
“Ừ.”
“Ừm… áp lực quá, anh quyết định được không ạ? Em thích vị trí em út đứng sau vỗ tay hơn.”
Tôi nhìn em út đang giả vờ vỗ tay trước “Ye ye ye!” với vẻ đáng yêu.
Bi Ju nói một cách chu đáo:
“Ji Ho à. Em diễn xuất giỏi nhất trong chúng ta mà. Như đợt Everdream ấy, lần này anh cũng tin chắc em sẽ thành công.”
“Ừm…”
“Em cứ thử chọn và nói cho anh được không?”
Với vẻ mặt ‘Được khen thì thích nhưng nhận trách nhiệm thì lười quá…’, em út vừa kêu mũi vừa nói:
“Mọi người cho em suy nghĩ đã.”, rồi trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
Khi tôi đưa kịch bản để em xem lại, Ji Ho vẫy tay:
“Em nhớ đại khái hết rồi.”
“Toàn bộ á?”
“Em nhớ rõ những thứ em thích mà.”
“Đúng là vậy. Nên em hay quên sinh nhật các anh đó mà.”
“Úi…”
Em út liếc nhìn mấy ông anh xấu tính đang cười khúc khích trêu chọc rồi chìm vào suy nghĩ.
Ji Ho nghiêng đầu qua lại trước những kịch bản, không còn vẻ mặt tinh nghịch như thường ngày mà là một vẻ mặt nghiêm túc.
Trông như một người khác hẳn.
Nhìn kỹ thì thằng bé nhà mình cũng đẹp trai thật, chỉ cần đừng phát ra tiếng “ehehe~” kỳ quặc là được.
Sự khác biệt giữa lúc ngậm miệng và mở miệng thật đáng sợ.
Tôi nhớ đã từng đọc được bài viết của một Soufflé nói rằng họ bị sốc sau khi trở thành fan nhờ ảnh concept của Ji Ho.
‘Khi mở tập 1 chương trình thực tế, Ji Ho đang lăn lộn quấn chăn và nói mình cosplay khúc gỗ. Haha… Sao lại chảy nước mắt thế này?’
Có nhiều comment tương tự.
Kiểu như đang tìm hiểu thông tin nhóm này vì thấy đẹp trai, thì đập vào mắt là cảnh thằng ba đang vật với dê đen. Hoặc tin tức của tôi từ nước ngoài.
Bỗng tôi tự hỏi liệu hình ảnh hiện tại của chúng tôi còn ổn không, nhưng các em đã giải tỏa nỗi lo của tôi.
“Chúng em đã từ bỏ rồi anh.”
“Vậy à? Anh cũng thế.”
Tất cả cùng cười haha vui vẻ.
Trong lúc đó, khuôn mặt trắng trẻo của Ji Ho đang chìm trong suy nghĩ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
“Các anh ơi, em đã quyết định rồi.”
“Thật à? Cái nào hay hơn?”
“Cái này ạ.”
Ngón tay Ji Ho khẽ di chuyển và chọn một kịch bản.