Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 193
- Trang chủ
- Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
- Chương 193 - Thử thách, Đội Khai quật Danh khúc! (10)
Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.
Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

Tim tôi như rơi xuống.
“Thầy ơi!”
Tôi bật dậy khỏi ghế, làm ghế đàn piano ngã về phía sau.
“Thầy ơi, thầy có sao không?”
Tôi đưa tay lên mũi người đang run rẩy, vẫn thở bình thường.
Dù đang nhắm mắt và run rẩy, nhưng thầy trông giống như đang đau đớn hơn là bất tỉnh.
“Ri Hyuk à, đỡ đầu thầy lên.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
Ri Hyuk đỡ phía sau đầu thầy Noh Jae Hyun.
Lúc này đầu thầy mới ổn định, không lắc lư nữa.
Jung Hyun và Bi Ju tiến lại gần và hỏi:
“Anh ơi, chúng em nên làm gì?”
“Trước tiên hãy đi gọi bà quản gia đã. Chúng ta đâu phải bác sĩ.”
Các em gật đầu.
Tôi đưa tay lên lau trán, mồ hôi lạnh thấm ướt, tim đập thình thịch.
Không phải sợ mà là bất ngờ.
Từ sau lần cứu ông cụ suýt bị xe đâm, đây là lần thứ hai tôi gặp phải tình huống khẩn cấp hiếm hoi như vậy.
Đầu óc tôi rối bời.
Phải làm sao đây? Có cần đưa thầy đi bệnh viện không?
Có phải tại chúng tôi đến quay chương trình mà ra nông nỗi này không?
Nếu thầy có chuyện gì thì sao?
Các em chắc đã sợ lắm, phải làm sao đây?
Thế còn chương trình thì sao?
Ngay cả lúc này mà vẫn nghĩ đến chương trình, tôi thấy mình thật đáng xấu hổ.
Ngay lúc đó, bà quản gia vội cùng nhân viên đoàn làm phim từ tầng 1 chạy lên.
“Ôi trời, chuyện gì thế này!”
Bà cụ chạy nhanh đến mức lông mày cũng nhíu chặt, rồi lập tức đến bên thầy Noh kiểm tra đồng tử và hơi thở.
Chúng tôi nuốt nước bọt và hỏi:
“Thầy có ổn không ạ?”
“May là không có gì quá nghiêm trọng.”
Bà cụ chỉ vào Jung Hyun và tôi.
“Hiện tại cô không thể giữ bình tĩnh được, các cháu giúp đưa thầy lên giường nhé.”
“Vâng, chúng cháu sẽ làm ạ.”
“Mở cửa phòng ngủ kia giúp cô! Đúng rồi, là chỗ đó!”
Nhân viên đoàn làm phim và chúng tôi cùng nhau nâng thầy Noh Jae Hyun từ xe lăn lên giường, cảm giác như đang di chuyển một túi đựng chất lỏng, người thầy mềm nhũn.
Khi có người chạm vào, gương mặt thầy nhăn nhó vì đau đớn.
“Ây chà…”
Phải mất sáu bảy người đàn ông khỏe mạnh mới có thể cẩn thận đặt được ông cụ lên giường.
Khi mọi người lau mồ hôi đang lấm tấm trên trán và quai hàm, gương mặt thầy Noh Jae Hyun trông dễ chịu hơn nhiều so với lúc trước và cơn run cũng giảm bớt.
Run rẩy.
Nhưng tôi vẫn cảm nhận được một cơn run khác.
“…?”
Quay sang bên cạnh, tôi thấy gương mặt tái nhợt của em út, thằng bé đã sợ đến nỗi không nhận ra mình đang run rẩy. Đôi môi hé mở đã trắng bệch và hai tay nắm chặt lấy quần jean.
Cũng phải thôi, ngay cả tôi còn không biết phải làm sao vì quá bất ngờ, huống chi là đứa em út nhà chúng tôi vốn là đứa vô lo vô nghĩ.
“Thầy sẽ ổn thôi.”
Tôi thì thầm và ôm lấy vai Ji Ho, gương mặt tái nhợt lặng lẽ gật đầu.
Khi mọi người đang đứng trước giường, chờ đợi, khoảng 10 phút sau, thầy Noh Jae Hyun từ từ mở mắt ra.
“Nư, nước…”
Bà quản gia đỡ thầy dậy, Ri Hyuk rót nước vào cốc giấy và đưa cho thầy.
“Ôi trời, cứ tưởng chết rồi chứ.”
Sau một lúc ngồi khom người và chớp mắt, thầy Noh Jae Hyun nhìn xung quanh và nói:
“Sao lại để mọi người nhìn tôi trong hoàn cảnh này chứ? Ngại quá.”
“Ha ha.”
Mọi người cười gượng, nhưng trên gương mặt ai cũng lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.
Thật may mắn. Thật sự rất may.
Ri Hyuk vội hỏi:
“Thầy ơi, thầy có ổn không ạ?”
“À, không sao, không sao.”
Thầy xua tay và nói:
“Tôi có bị bệnh nan y đâu mà mọi người nhìn như vậy. Nhìn kiểu đó người ta tưởng tôi mắc bệnh nan y mất.”
Rồi thầy uống nước và nói tiếp:
“Năm ngoái tôi đã trải qua ba bốn ca phẫu thuật lớn. Cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.”
“Dạ vâng ạ…”
“Đừng lo. Không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu.”
Bà quản gia lắc đầu và nói:
“Dù vậy nghỉ ngơi vẫn là tốt nhất. Nhìn ông kìa. Bác sĩ đã nói gì? Tuyệt đối không được làm việc gì căng cơ bụng cho đến khi hồi phục hoàn toàn mà.”
“Ôi, bà Kang à. Tôi không cưỡng lại được cảm hứng mà.”
“Thầy định tận hưởng cảm hứng rồi ra đi luôn à?”
“Thì ra đi thì có sao.”
“Thầy ơi!”
“Ối, ù tai quá. Bà này muốn giết người già mà.”
Họ nói đùa như vậy để làm mọi người thư giãn dần, mà thầy cũng đã khá hơn nhiều so với lúc trước.
Thông qua tình huống vừa rồi, tôi hiểu ra có lẽ vừa rồi chỉ là do thầy gắng sức hát nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.
Khi Ri Hyuk đang hít một hơi sâu và vuốt tóc, thầy Noh Jae Hyun mỉm cười:
“Ôi chao, chắc cậu Không Cồn và đám đàn em sợ lắm nhỉ. Xin lỗi nhé.”
“Không sao đâu ạ, thầy.”
“Tại tôi quá phấn khích nên mới sơ suất. Tôi sẽ cẩn thận hơn, đừng lo.”
“Chúng em xin lỗi, tại chúng em…”
“Ôi, thôi đi.”
Thầy xua tay và tránh ánh mắt.
“Hầy, đừng nhìn tôi với ánh mắt thân thiết thế. Ngại chết đi được.”
Thầy Noh Jae Hyun nói:
“Thay vì lo cho ông già này, các cậu chuẩn bị bài hát đi. Lúc nãy tôi nói gì? Nếu hát bài của tôi thì sao hả?”
“Phải được hạng nhất ạ.”
“Đúng rồi. Phải về với hạng nhất đấy. Đây là bài hát của Noh Jae Hyun này mà. Nếu không làm được thì đừng có mà về. Thế nên chỉ cần tập trung vào bài hát thôi.”
Chúng tôi gật đầu đáp lại thầy, người đang cố gắng làm không khí nhẹ nhàng hơn.
“Chúng em nhất định sẽ về hạng nhất ạ.”
“Chúng em đã định luyện tập như chó rồi ạ, giờ sẽ chạy như chó kéo xe trượt tuyết luôn ạ.”
Khi bật cười vì câu đùa về chó kéo xe trượt tuyết của Jung Hyun, thầy liền bị sặc, rồi thầy chuyển ánh mắt sang đoàn làm phim đang lúng túng.
Có thể thấy phó đạo diễn đang rất bồn chồn.
“Này anh kia. Về đoạn quay vừa rồi.”
“Vâng vâng, thưa thầy.”
“Tôi muốn quay lại cảnh lúc nãy. Có được không? Tôi không muốn cho quay cảnh mình ngã quỵ.”
“Dĩ nhiên là được ạ, thưa thầy.”
Gương mặt anh ta sáng lên như thể đó chính là điều anh ta muốn đề nghị.
“Nào, nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tiếp tục nhé.”
Mặc dù hơi tái đi, nhưng với gương mặt đã khá hơn nhiều so với lúc trước, thầy Noh Jae Hyun lại lên xe lăn.
Sau khi quay lại phòng khách.
“Bắt đầu quay!”
Khi đèn đỏ trên máy quay sáng lên, tôi lại bắt đầu chơi đàn piano.
Mọi người đều là dân chuyên nghiệp cả, đoàn làm phim ngay lập tức lấy lại bình tĩnh và quay phim với vẻ mặt nghiêm túc.
Các em tôi vỗ tay cười rạng rỡ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thầy Noh Jae Hyun cũng mỉm cười dịu dàng, gật đầu nhẹ nhàng khi nghe nhạc.
Nhìn cảnh đó, tôi lại suy nghĩ về hoàn cảnh của một ca sĩ già không thể hát được.
Thầy nói như thể sẽ sớm hồi phục, nhưng theo tôi thấy thì đó không phải là chuyện có thể vượt qua nhanh chóng được.
Cả đời sống cùng âm nhạc, vậy mà giờ lại không thể hát được, không biết vị nhạc sĩ già ấy đang có cảm giác sẽ thế nào.
Tôi bắt đầu cảm thấy lòng mình quặn lại với những cảm xúc khó nói.
Nhưng đồng thời, khát khao giành vị trí quán quân trong cuộc thi càng trở nên mạnh mẽ hơn trước.
___________________________________________________________
Chúng tôi kết thúc việc quay phim ở đảo Jeju và trở về Seoul ngay lập tức.
Không có thời gian rảnh.
Ban đầu chúng tôi đã định đi chợ để ăn thử bánh gạo omegi mà Jung Hyun đã say mê từ lâu, và mua ít cá sống để ăn cùng 7-Up, nhưng do việc quay phim bị kéo dài ngoài dự kiến nên mọi thứ đều bị chậm trễ.
(Chú thích: Bánh gạo Omegi (Omegi-tteok), là một loại bánh gạo đặc sản của Jeju. Món này được làm từ bột kê nếp, bọc ngoài là bột đậu và đậu đỏ nghiền, đôi khi có thêm ngải cứu để tạo màu sắc và hương vị. Bên ngoài có thể trông thô ráp nhưng khi cắn vào sẽ thấy một kết cấu dai với sự hòa quyện giữa hương vị hạt dẻ và ngọt ngào. Là món ăn không thể thiếu tại các chợ truyền thống và địa điểm du lịch ở Jeju, Omegi-tteok ngon nhất là khi thưởng thức khi còn tươi. Nó cũng là một món quà lưu niệm chu đáo, với một số cửa hàng cung cấp những chiếc bánh được gói riêng để dễ vận chuyển.)
Tuy nhiên, chúng tôi không cảm thấy tiếc nuối, vì đã có được nhiều cảnh quay hay cho chương trình và còn được giao lưu với một ca sĩ huyền thoại.
Hơn nữa, tôi còn riêng mình có thêm thứ khác.
“Taa-da.”
Tôi đã mua một chiếc áo phông có hình tượng đá Dol Hareubang giơ ngón cái ở sân bay Jeju, với mục đích là được mặc áo đôi với bà ngoại Kim Deok Soon.
(Chú thích: Dol Hareubang là những bức tượng đá có thể được tìm thấy trên khắp đảo Jeju . Được chạm khắc từ đá núi lửa xốp của hòn đảo, chúng cao tới ba mét. Chúng có thể dễ dàng nhận ra nhờ hình dáng cách điệu: các tác phẩm điêu khắc đều có đôi mắt lồi, không có đồng tử trên khuôn mặt dữ tợn hoặc hơi mỉm cười, hai tay đặt trên bụng, cao hơn một chút so với bàn tay kia và tất cả các tác phẩm điêu khắc đều đội mũ hình nấm rơm hay được hiểu là những chiếc mũ lưỡi trai.
Dol Hareubang nghĩa đen là ‘ông nội làm bằng đá’. Cái tên này bắt nguồn từ tiếng địa phương của Jeju – dol (돌) là ‘đá’ trong tiếng Hàn và hareubang (하르방) có nghĩa là ‘ông nội’ trong tiếng địa phương Jeju. Các bức tượng được đặt tên này một cách không chính thức trên khắp hòn đảo trong nhiều năm, nhưng chỉ đến năm 1971, Dol Hareubang mới được công nhận là di sản dân gian và được đặt tên chính thức. Cũng như tuổi của chúng, chúng có thể được gọi là ‘ông nội’ hoặc ‘người cao tuổi’ vì vẻ ngoài uy nghiêm – những bức tượng thường được coi là những người bảo vệ hòn đảo, người xua đuổi ma quỷ và linh hồn xấu xa .)
Phản ứng của các em cũng khá ‘nhiệt tình’.
“Ối zời ơi! Mắt tôi… Vừa tống được đám áo hoa hòe đi rồi giờ lại đến Dol Hareubang. Anh không còn gì khác để mặc à? Sao lại xúc phạm người nhìn thế kia!!!”
“Anh ơi. Sao anh lại làm thế với chúng em?”
“Em tuyệt đối không cho anh mặc cái đó đâu.”
Tôi vẫn cứng đầu mặc nó khi xuống sân bay Gimpo, và khi tôi hé chiếc áo khoác để khoe Dol Hareubang, các phóng viên đã cười ồ lên.
– [Ảnh] Woo Joo của New Black, ‘Ôm Hareubang trở về nè~’
– [Ảnh tin tức] Woo Joo, thời trang khiến các thành viên phải cúi đầu ‘không dám nhận người quen’
– [Ảnh] Ri Hyuk của New Black, cãi nhau với trưởng nhóm để kéo khóa áo khoác lên
Nhưng triều đại thời trang của tôi không kéo dài được lâu.
Sau khi trở về Seoul, tôi có cuộc nói chuyện riêng gần 30 phút với stylist với vẻ mặt buồn bã.
Chiếc áo phông Dol Hareubang đã bị tống vào kho.
“Nào, chúng ta cùng bắt đầu lại nào!”
Khi trở về công ty, chúng tôi bắt đầu luyện tập chăm chỉ cho cuộc thi như đang chuẩn bị cho một album, cùng với bầu không khí nghiêm túc.
Ngoài mong muốn cá nhân được hát bài ‘Deok Soon à’, sau khi gặp thầy Noh Jae Hyun lần này, chúng tôi lại càng có thêm động lực.
– Ngày biểu diễn, thầy sẽ lên Seoul.
Thầy nói sẽ đích thân đến xem, từ Jeju lên tận Seoul, với thân thể đang đau ốm, nên chúng tôi không được phép cẩu thả để xảy ra bất cứ phạm lỗi nào.
Thỉnh thoảng đoàn làm phim đến quay cảnh chúng tôi tập luyện, họ tỏ ra khá ngạc nhiên trước bầu không khí nghiêm túc và tập trung đến vậy.
Nhưng chúng tôi không thể làm gì khác, vì hiện tại đang thiếu thời gian nên khó có thể thoải mái cười đùa được.
Chuẩn bị âm thanh và màn trình diễn cho cuộc thi Khai quật Danh khúc
Hợp tác với đội A&R về bài hát chủ đề của album thứ 3.
Họp nhóm sản xuất album thứ 3.
Học thuộc kịch bản cho chương trình dành cho thiếu nhi “Đội khám phá lịch sử”
Cùng các sự kiện và lịch trình khác
Chúng tôi đang bận rộn với lịch trình còn hơn cả lúc sắp phát hành album, nhưng không ai cảm thấy mệt mỏi hay chán nản cả.
Tất cả đều cảm nhận được bầu không khí gống như lướt sóng và nhẹ nhàng đi lên, tôi cũng cảm thấy những hoạt động chúng tôi đang làm đang từng bước đưa nhóm tiến lên như bậc thang.
Mặt khác, chúng tôi còn đang chuẩn bị cho một lịch trình quan trọng khác nữa.
_______________________________________________________________
Ngày 28 tháng 1.
Tại lễ trao giải âm nhạc cuối cùng được tổ chức, chúng tôi một lần nữa đạt được thành tích xuất sắc nữa với giải tân binh của năm.
Tất cả là 5 giải.
Ngoại trừ KMA không thể tham dự do thời gian tính điểm, chúng tôi đã nhận giải tân binh ở tất cả các lễ trao giải mà mình tham gia.
Vì vậy, chúng tôi đã được cho phép đặc biệt là được livestream trực tiếp với các Soufflé, với thời gian là khoảng 1 tiếng rưỡi.
Thật lòng mà nói, đó là khoảng thời gian quá ngắn ngủi để giao lưu, cũng như truyền đạt chúng tôi cảm thấy biết ơn đến mức nào với các fan.
Tôi không thể moi trái tim mình ra và nói “Ừm… các bạn muốn xem một chút không?”, nhưng tôi nghĩ mình đã thể hiện đủ…
“Đừng lo. Chắc chắn họ đã hiểu rõ rồi.”
Ri Hyuk cười nhạo.
“Anh nghẹn ngào nước mắt nức nở nói ‘Các, các bạn…’ như vậy, ai mà chẳng biết. Ngay cả kẻ ngốc cũng hiểu là anh đang tỏ lòng biết ơn mà.”
“Cậu cũng khóc mà?”
“Em, em là! Em là người không có nước mắt. Em là kẻ máu lạnh đấy.”
Khi tôi cười nhạo nhìn cậu ta với đôi mắt sưng húp như cá chép, cậu ta biện minh thêm.
“Đây là do bụi mịn mùa đông thôi.”
“Ờ hơ.”
“Dù sao thì cả hai anh đều quá đáng rồi.”
Đứa út đang sụt sịt với cái mũi đỏ chen vào.
“Anh Ri Hyuk cứ 10 giây lại xì mũi một lần. Anh Woo Joo thì nói lảm nhảm như người say rượu ‘Sou, Soufflé các bạn ơi… Tôi Deok Soon quá…'”
“…”
“…”
“Nhìn hai người mà thấy quê dùm. May là chúng em không thế.”
Jung Hyun gật gù với đôi mắt ướt át trong khi tôi và Ri Hyuk giải thích.
“Đó chỉ là lỡ lời thôi.”
“Đã bảo là do bụi mịn mà.”
Nhưng đương nhiên là đám tay sai này không thèm tin.
Bi Ju dùng khăn tay chấm chấm khóe mắt ướt át và đưa điện thoại cho tôi xem.
“Anh ơi, các fan nói họ đã quyết định dùng ‘Deok Soon-hae-yo’ thay vì ‘Sarang-hae-yo’ trên fanpage rồi.”
“…Ừ, cảm ơn ạ.”
Nhưng không giống như mọi khi, tôi không thực sự bận tâm đến việc các em đang trêu chọc mình, vì tôi cũng chẳng có tư cách gì để nói.
Trong suốt buổi phát sóng trực tiếp, tất cả chúng tôi đều khóc đến mắt đỏ hoe, ban đầu fan còn gõ ‘ㅠㅠㅠ’ cùng, nhưng sau đó họ phản ứng kiểu ‘ㅋㅋㅋㅋ Thôi đừng khóc nữa mấy em ơi’.
Thật sự ai nhìn vào cũng tưởng chúng tôi say rượu mất, cứ nói đi nói lại một câu.
Ban đầu thì đang cười vì hạnh phúc, rồi đột nhiên khóc vì biết ơn.
Bầu không khí như thể ‘Xin lỗi fan vì đã là một nhóm nhạc tồi tệ vậy…!’ đến nỗi giữa chừng chúng tôi cũng phải bật cười giữa chừng.
Ri Hyuk đang hỉ mũi thì cười nhạo trong khi gấp khăn giấy cẩn thận.
“Dù sao, có phải các anh bị nghiện phải tạo ra kỷ niệm xấu hổ không hả?”
“Jung Hyun à.”
“Vâng, anh.”
“Kéo thằng nhỏ ra chỗ khác đi. Anh không tập trung được.”
Trong khi Ri Hyuk bị Jung Hyun lôi đi, tôi hít một hơi sâu và tập trung vào mục tiêu trước mắt.
Một bia tập với vòng tròn màu vàng ở giữa, xung quanh là các vòng tròn đỏ và xanh.
Tập trung, tôi nhắm một mắt lại, rồi kéo dây cung.
Phựt!
Ngay lập tức, mũi tên cắm chính xác vào tâm điểm 10 điểm, Bi Ju vỗ tay như hải cẩu và reo hò.
Em hai đập tay với tôi và nói:
“Anh ơi, anh giỏi quá đi. Sao anh giỏi thế chứ?”
“Em muốn biết bí quyết không?”
“Vâng ạ.”
“Sau này nếu thấy ông cụ kéo xe kéo thì hãy đến giúp ông ấy nhé.”
“…?”
Nhìn Bi Ju nghiêng đầu khó hiểu, tôi mỉm cười, đồng thời nhìn những mũi tên cắm trên bia.
Đây là sân bắn cung trong nhà, cũng là địa điểm mà Chủ tịch đã chuẩn bị riêng cho chúng tôi để tập luyện cho Đại hội thể thao thần tượng, hay còn gọi là Idol Olympics, sắp diễn ra.
Vì đã muộn nên chỉ có chúng tôi và anh Won Seok đang ở đây.
“Vậy anh sẽ là người đại diện đầu tiên cho môn bắn cung.”
Tôi viết “Đội bắn cung nam (3 người) – Seon Woo Joo” lên tờ giấy và nhìn các em.
“Chúng ta sẽ chọn hai người còn lại ở đây.”
Ri Hyuk giơ tay.
“Em xin rút.”
“Anh đã gạch tên cậu rồi.”
“…”
“Nào, bắt đầu với Jung Hyun.”
Đã đến lúc chọn hai người còn lại cho đội bắn cung nam tại Idol Olympics, Jung Hyun nhận lấy cây cung tôi đưa và đứng dậy.
Rồi với vẻ mặt nghiêm túc, cậu ấy đặt mũi tên lên dây cung.
“Jung Hyun à.”
“Vâng, anh.”
“Mũi tên… đang cầm ngược kìa.”
“À, vâng.”
Cuối cùng thì mũi tên cũng được đặt đúng.
Trong khi các em vỗ tay hoan hô, anh Won Seok đang quay bằng máy quay cầm tay cũng cười.
Cuối cùng Jung Hyun cũng tạo dáng chuẩn hơn.
“Ôi, trông được đấy. Trông được đấy.”
Chúng tôi vỗ tay và trầm trồ.
Quả thật, có lẽ vì từng là vận động viên nên tư thế cầm cung của cậu ấy rất đẹp.
Ji Ho kêu lên “Woa” ầm ĩ và nói:
“Anh trông giống nhân vật chính trong phim cổ trang luôn ấy.”
“Thật sao?”
“Vâng, anh nói thoại thử đi.”
“Hmm.”
Cuối cùng, Jung Hyun kéo dây cung và nói, với vẻ mặt nghiêm túc hơn bất kỳ ai, cậu ấy nhìn chằm chằm vào bia:
“Chế là bà chủ quán rượu ở Joseon.”
“Phụt.”
Không kịp nhìn mũi tên, tất cả chúng tôi đều ngã lăn ra cười.
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
Anh Won Seok cũng phải dừng quay phim để cười một lúc.
Điên mất thôi.
Không chỉ sai thể loại phim, mà cả thoại cũng sai nữa, tôi không biết phải sửa từ đâu nữa.
“Thật sự phát điên mất.”
“Anh ơi, hức, không phải bà chủ quán rượu mà là hoàng hậu chứ.”
“À, vậy sao?”
Chúng tôi chỉ biết cười trước vẻ mặt bình thản gãi đầu của cậu ấy.
“Ê xem kìa, Jung Hyun bắn trúng 10 điểm rồi kìa.”
“Ô, vậy là tốt rồi đúng không ạ?”
“Ừ.”
Tôi mỉm cười ấm áp và chỉ vào bia bên cạnh.
“Trúng bia bên cạnh kìa.”
“…Vâng.”
“Jung Hyun, cậu vào trong đi. Trước khi nhập ngũ, cậu phải tập bắn súng với anh đã.”
Sau khi cho đứa em có sức mạnh nhưng thiếu chính xác của chúng tôi vào trong, hiện tại chỉ còn lại Bi Ju và Ji Ho.
Ngoài ra, đội hình cho các môn khác cũng đã được quyết định.
“Chạy 60m, ai muốn tham gia?”
“Anh nên cho Ri Hyuk tham gia môn đó, anh ạ.” Bi Ju nói.
“Ri Hyuk chạy nhanh lắm.”
“À, em công nhận điều đó.”
“…Đứa này mà cũng có môn thể thao giỏi à?”
“Đừng nói xấu ngay trước mặt nhau thế chứ. Khó chịu lắm.”
Bỏ qua khuôn mặt đỏ bừng của cậu ta, tôi cần một bằng chứng, và Jung Hyun đã giải thích:
“Ri Hyuk có thể không giỏi các môn thể thao khác, nhưng cậu ấy chạy trốn giỏi nhất đấy anh.”
“Ồ. Hợp lý quá chừng.”
Tôi trầm trồ.
“Hợp lắm luôn ạ. Vừa hợp cả hình dáng lẫn tính cách.”
“Ơ cũng đúng ha?”
“Tôi thề sẽ không tha cho tất cả các người đâu. Tất cả các người.”
Trong khi Bi Ju đang cố gắng trấn an con sếu đang phun lửa từ miệng, tôi ghi tên vào danh sách chạy 60m.
“Vậy chúng ta cũng sẽ tham gia chạy tiếp sức 400m…”
“Anh Jung Hyun và anh Woo Joo nói sẽ tham gia môn gì ấy nhỉ?”
“Anh là bóng rổ.”
“Còn anh là futsal.”
(Chú thích: bóng đá trong nhà)
Trong các môn thể thao đồng đội, tôi quyết định tham gia bóng rổ, và Jung Hyun chọn tham gia futsal.
Đó là những môn mà chúng tôi sẽ kết hợp thành một đội với các thần tượng khác.
Chúng tôi cũng đã thông báo về những môn đó cho đội sản xuất trước đó rồi.
Em út nhìn tờ giấy và nói với vẻ tiếc nuối:
“Ở đây không có môn cưỡi ngựa, tiếc quá.”
“Em biết cưỡi ngựa à?”
“Vâng, khi đi chơi ở Daegwallyeong với bố, các chú ở đó đã dạy em cưỡi ngựa ạ.”
Đáng tiếc là không có môn nào như vậy, trái với mong muốn của em út.
Sau khi nhanh chóng đưa ra quyết định, khi tôi đang tập bắn cung với các em thì…
Ting ting.
Khi mở điện thoại, tôi thấy tin nhắn từ anh Han nào đó gửi đến.
Có vẻ như bằng cách nào đó thằng em này cũng đã biết về danh sách tham gia các môn từ đội sản xuất rồi, màn hình điện thoại của tôi hiện đầy những dấu hỏi.
Han Tae Hyun [Bóng rổ???]
Han Tae Hyun [Anh mà chơi bóng rổ á???]
Han Tae Hyun [Anh á??]
Han Tae Hyun [Bóng rổ á??]
Han Tae Hyun [Dribble á??] (Chú thích: kĩ năng rê bóng trong bóng rổ)
Han Tae Hyun [Hình như anh không biết bóng rổ là gì, làm ơn hãy xem cái này đi]
Sau đó là một đường link Wikipedia về “Bóng rổ”.
“…?”
Tôi gửi tin nhắn trả lời.
Tôi [Cậu nói gì vậy hả]
Tôi [Nếu muốn nói nhảm thì tự thì thầm vào gối đi]
Ngay lập tức lại có câu trả lời bay đến.
Han Tae Hyun [Lần này chúng ta cùng một đội đó]
Han Tae Hyun [Ôi bỏ mợ rồi]
Tôi nghiêng đầu nhìn tin nhắn rồi chợt nhận ra.
À.
Giờ mới nhớ, cậu ta chỉ có kí ức về tôi hồi ở TJ, nên không biết tôi đã thay đổi như thế nào.