Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 191
- Trang chủ
- Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
- Chương 191 - Thử thách, Đội Khai quật Danh khúc (8)
Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.
Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

Được rồi, tôi tỉnh rượu rồi.
Nếu nói là tỉnh rượu khi chưa uống rượu nghe thật kỳ quặc, nhưng đó là sự thật. Cảm giác say vừa mới dâng lên chỉ chốc lát trước đã biến mất như một lời nói dối.
“Phụt!” Một thành viên trong đoàn làm che miệng nhưng không nhịn được cười.
“Ha ha ha ha!” Tiếng cười vang dội khắp nơi.
Tôi cảm thấy ngượng ngùng, buồn bã, tự hỏi tại sao cuộc đời mình lại như thế này.
“Ôi trời, bụng tôi.” Thầy Noh Jae Hyun cũng ôm bụng cười.
Các em nắm vai tôi liên tục hoặc vỗ tay trong khi lăn lộn trên ghế sofa.
“Haha!”
Bi Ju à? Bi Ju! Ya!
“Hức hức!” Tôi cười buồn bã khi nhìn các em cười đến chảy nước mắt.
Sao số tôi khổ thế này.
Chỉ trong khoảnh khắc này thôi, tôi chỉ ước mọi người xung quanh biến mất.
Sau một hồi cười, mọi người mới chịu thôi và quay lại câu chuyên.
“Ôi chao, dạo này chẳng có gì vui để cười cả. Nhờ cậu mà hôm nay tôi đã được cười thỏa thích đấy.”
“Vâng, rất hân hạnh vì được phục vụ thầy ạ…”
Đúng vậy. Tôi quyết định tự đặt thêm ý nghĩa cho câu chuyện xui xẻo vừa rồi, đó là mang lại một niềm vui nhỏ cho vị ca sĩ lão luyện đang cô đơn này.
Tôi quay sang nhìn phó đạo diễn.
“Cái này…”
Trước khi tôi kịp nói hết câu “sẽ được phát sóng chứ?”, phó đạo diễn đã giơ ngón cái lên.
Chắc chắn 500 % là sẽ được phát sóng rồi.
Nghĩ đến tương lai khi các Soufflé, bà Kim Deok Soon, Han Tae Hyun và những người khác sẽ cười nhạo, tự nhiên thấy hai thái dương nhức nhức rồi đây.
Mà thôi, có phải đây là lần đầu tiên đâu.
Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, dù sao tôi cũng là người từng làm video gửi cho mèo rồi còn gì. Chuyện này cũng chẳng đáng là bao.
“Ôi chao.” Thằng út lại bắt chước thằng anh nó và loạng choạng. “Em uống đồ không cồn mà cũng thấy say rồi.”
“Ha ha ha!”
“Buồn cười quá! Chết mất!”
…Cứ liệu đấy. Rồi anh sẽ tính xổ từng đứa tụi bây.
___________________________________________________________
Thời gian quay phim được kéo dài thêm, ban đầu chỉ định thêm cảnh tôi và thầy Noh Jae Hyun cùng sáng tác giai điệu, nhưng phó đạo diễn đã đến truyền đạt ý kiến của PD: “PD muốn quay thêm các phần khác nữa.”
“Phần nào ạ?”
“Không phải các em đã đồng ý giúp những việc thầy Noh Jae Hyun nhờ sao?”
“Ah, đúng là vậy ạ.”
Lúc nãy thầy có nói vậy, có một số việc mà bà quản gia khó làm một mình nên nhờ chúng tôi giúp.
Vậy nên chúng tôi cũng đã vui vẻ đồng ý.
Nhưng mục tiêu chính của buổi quay hôm nay là nghe câu chuyện đằng sau bài hát dự thi, chúng tôi định giúp việc nhà sau khi quay xong vì nghĩ rằng nó không phù hợp với mục đích của chương trình.
Nhưng…
“PD nói đã kéo dài lịch quay rồi, cũng muốn quay luôn cả phần đó luôn.”
“À. Vâng, tôi hiểu rồi ạ.”
Đó là một đề xuất không tệ, dù sao cũng là việc phải làm, và chúng tôi còn có thể tạo thêm thời lượng phát sóng nữa.
Vậy nên chúng tôi ngay lập tức nói với thầy điều đó.
“Các cậu muốn làm việc trước à?” Thầy Noh Jae Hyun nghiêng đầu. “Đáng lẽ phải sáng tác giai điệu trước chứ. Cậu không cần thời gian để tập trung một mình sao, Mr. Không Cồn?”
Sao các em lại cười khúc khích trước biệt danh đáng xấu hổ đó chứ.
Tôi ho khan và nói: “Không sao đâu ạ. Bình thường khi sáng tác, em không phải kiểu tập trung ở nơi yên tĩnh mà thường nghĩ trong lúc làm các việc lặt vặt khác.”
“Vậy thì được.”
“Đúng vậy ạ. Thầy đừng lo.” Ji Ho chen vào. “Anh ấy thực sự làm việc trong lúc làm những việc khác. Đôi khi đang tắm cũng đột nhiên gọi ‘Em úuuut!’ và bảo mang điện thoại đến để ghi âm, còn nói là vừa nghĩ ra giai điệu hay đấy ạ.”
“Em thì bị lúc đang ăn thịt heo xào, vậy mà anh ấy cứ bám riết không cho ăn đến khi đồ ăn nguội hết…”
“Có lần anh ấy đến lúc em đang nấu ăn thì cứ bị bắt nghe giai điệu.”
“Lần trước, đang gấp quần áo thì anh ấy đột nhiên bỏ chạy nói là nghĩ ra ý tưởng hay.”
“À lần đó anh ấy cố tình chạy thật đấy.”
Thầy Noh Jae Hyun hứng thú khi nghe những lời khai của các nạn nhân.
“Cậu là người đặc biệt nhỉ, Mr. Không Cồn?”
“Không ạ. Em không phải như vậy đâu, thưa thầy.”
“Nói vậy với khuôn mặt đó thì không thuyết phục lắm.”
Tất cả các em đều gật đầu. ‘Vỏ ngoài thì tuyệt vời.’ ‘Thế mà cái ruột thì, chậc chậc.’
Khi tôi đang phân vân không biết có nên coi điều này là lời khen hay không, thầy Noh Jae Hyun nhún vai.
“Vậy thì cứ quyết thế đi nhé. Tôi sẽ chỉ cho các cậu phải làm gì, lại đây.”
Chúng tôi đi theo chiếc xe lăn điện di chuyển chậm rãi, tiến vào một phòng đọc sách mà chúng tôi đã đến lúc đầu.
Cửa sổ kính nhìn ra bãi cỏ và chiếc bàn gỗ cổ kính, ba mặt còn lại được bao phủ bởi kệ sách chật ních sách.
“Tuyệt quá…”
Khi tôi nhìn Ri Hyuk đang mê mẩn như thể lần đầu nhìn thấy, vị ca sĩ già nói: “Ừm, ở đây cần sắp xếp lại sách một chút…”
Ông ho khan.
“Bà Kang đã nói từ lâu rằng cần sắp xếp lại sách. Nói rằng thứ tự không đúng, có những cuốn cắm sai chỗ nên khó chịu, nhưng không đủ sức để làm… à không, không làm được.”
Chúng tôi mỉm cười thầm. ‘Ra là ông ấy muốn sắp xếp lại kệ sách.’
Chúng tôi hiểu ngay tình huống.
Thứ tự sắp xếp sách, cách phối màu, hững thứ nhỏ nhặt gây khó chịu nhưng có vẻ không nên nhờ bà quản gia làm những việc như thế này.
Vị tiền bối đáng kính đang chào đón những người trẻ vừa đến đây để giúp ông làm việc đó.
“Theo lời bà Kang thì cách sắp xếp hơi kỳ lạ.”
Khuôn mặt ông tràn đầy hào hứng khi liệt kê các vấn đề.
Và.
Đúng rồi! Nó đó! Một người ở phía chúng tôi cũng đang có cùng biểu cảm.
“Ực.” Tiếng nuốt nước bọt.
Đôi mắt lạnh lùng nhưng ánh lên niềm hạnh phúc, những ngón tay run rẩy vì phấn khích.
“Ý thầy là cần sắp xếp lại phải không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Nghe thầy nói, em đoán là thầy muốn phân loại sách theo Hệ thống Phân loại Thập phân Dewey của Hàn Quốc phải không ạ? Ví dụ như khoa học xã hội là 300, khoa học tự nhiên là 400…”
“Ô ô, cậu trai.” Thầy Noh Jae Hyun thốt lên đầy phấn khích. “Cậu đọc được suy nghĩ của tôi rồi đấy. Vậy cậu nghĩ sao?”
“Xin hãy chờ một chút ạ, thưa thầy.”
Ri Hyuk ngay lập tức bắt đầu đi quanh kệ sách và ước tính, trong khi chúng tôi trao đổi ánh mắt.
Khuôn mặt chúng tôi càng tái đi khi Ri Hyuk chớp mi mắt càng nhiều.
‘Ê, này! Không được! Hỏng hỏng. Làm sao giờ.’
‘Thôi bỏ mợ.’
‘Chỉ muốn nấu cơm thôi…’
Ri Hyuk “hừm” một tiếng rồi hỏi: “Thưa thầy, thầy có thước dây không ạ?”
“Ở đây này.” Một cái thước dây bằng kim loại dài được lấy ra từ ngăn kéo dưới bàn.
Ri Hyuk đi quanh phòng và nhanh chóng ước lượng. “37 centimet. Vậy chúng ta sẽ xếp sách dày 2,5 centimet vào đây.”
“Chính xác là thế.”
“Thầy muốn phân loại sách mục 900 theo chủ đề phải không ạ?”
“Đúng vậy. Thay vì phân chia theo khu vực như Châu Âu hay Châu Á, ta sẽ chia theo lịch sử chính trị hay lịch sử kinh tế.”
Họ trông giống như những kiến trúc sư đang thảo luận về bản vẽ của một tòa nhà chưa được xây dựng.
Ri Hyuk gật đầu. “Em hiểu rồi. Em có thể thấy bức tranh mà thầy đang nói đến.”
“Ồ ồ ồ.” Ông cụ ngồi trên xe lăn phấn khích đến run người.
Người quay phim đang quay cảnh đó liếc nhìn chúng tôi, tôi cũng phải lắc đầu, vì chúng tôi cũng không hiểu họ đang nói gì.
Trong khi đó, Ri Hyuk và thầy Noh Jae Hyun đang trò chuyện thân mật, mặt đối mặt.
“Ha ha ha!”
“Hố hố hố!”
Họ có vẻ thân thiết đến mức ai nhìn vào cũng tưởng đó là ông cháu ruột.
Cuối cùng, họ nắm tay nhau và cùng kêu lên:
“Ri Hyuk!”
“Thầy ơi!”
Thầy Noh Jae Hyun nói với vẻ trách móc: “Này cậu bé. Cậu đã ở đâu mà giờ mới đến vậy hả?”
“Em là người duy lý, không tin vào định mệnh, nhưng hôm nay em thật sự muốn tin vào nó.”
“Đây có lẽ chính là cái mà Phật giáo đã gọi là duyên phận.”
Thật ấm áp. Nhìn họ, tôi có cảm giác như mình sắp phải đưa ra một tấm thiệp chúc mừng với dòng chữ “Chúc hai người hạnh phúc…!”
Nhưng chúng tôi không thể cười được, bởi vì chúng tôi biết điều gì sẽ xảy ra sau cuộc trò chuyện đó.
“Nào, chúng ta bắt đầu nhé?”
“Vâng.”
Hai bậc thầy về sắp xếp quay lại nhìn chúng tôi, một người khó di chuyển vì bệnh tật, người kia là kẻ yếu đuối đến mức mở nắp thùng kim chi cũng khó khăn.
Công việc chân tay sẽ dành cho những chú Dooby đang đứng đây.
“Các anh cứ đứng đó làm gì vậy?” Ri Hyuk mỉm cười hài lòng. “Làm việc thôi.”
“…”
“Nhanh lên, lại đây. Em sẽ chỉ cho.”
“Ừm…” Một chú gấu nhút nhát liếc nhìn rồi giơ tay. “Anh có một ý kiến.”
“Vâng.”
“Chúng ta không thể di chuyển cả kệ sách luôn sao? Anh có thể làm được điều đó.”
“Sắp xếp không phải là việc dùng sức, anh Jung Hyun à. Đây là công việc cần sự tỉ mỉ.”
Thầy Noh Jae Hyun gật đầu và nói thêm: “Đúng vậy. Hoàn toàn đúng.”
“Phải không thưa thầy? Em luôn đúng mà.”
Lần này Ji Ho giơ tay. “Khụ khụ!” Cậu ấy diễn như thể thực sự bị ốm. “Em đau cổ họng quá…”
“Anh đã chuẩn bị khẩu trang phòng trường hợp này rồi.”
“…”
“Em đã mang theo phòng trường hợp, lát nữa mọi người nhận mỗi người một cái nhé. Và… vâng, anh Bi Ju?”
“Anh có thể giúp cô quản gia chuẩn bị bữa trưa không…?”
“Không được. Anh là nhân lực thiết yếu.”
Bi Ju tỏ vẻ thất vọng.
Ri Hyuk nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lạnh lùng rồi hướng cái nhìn lệch lạc về phía tôi.
“Sao ông chú không nói gì vậy?”
“Dù có nói gì thì cậu cũng sẽ không nghe mà.”
Bên cạnh, Jung Hyun lẩm bẩm “Anh Woo Joo thông minh thật”.
“Thôi anh cứ nói thử đi, em sẽ nghe mà.”
“Không.”
“Nói nhanh lên. Biết đâu đấy.”
“Anh biết thừa cậu sẽ không với anh đấy.”
Yep! Tôi vừa nói trúng tim đen thằng em tư rồi kìa.
“Khô…không. Không phải vậy. Anh không thể biết được điều đó.”
Thấy chưa, cậu ta đang nói lắp bắp kìa, tôi biết mình nói đúng mà.
Trong khi các thành viên khác cố nén cười, Ri Hyuk làu bàu “Chậc”.
Ngay lập tức, chúng tôi xắn tay áo len lên và tập trung trước kệ sách, chắp tay lại.
“Một hai ba.”
“Xin chào…?”
Chúng tôi theo phản xạ cúi đầu chào nhau rồi đột nhiên khựng lại.
“…?”
Đ-đây không phải là cái chúng tôi định làm.
Trong khi đạo diễn quay phim và biên kịch đang cố nén cười, chúng tôi ho khan và chắp tay lại.
“Một hai ba.”
“Hwaiting!”
Khi chúng tôi định bắt đầu sắp xếp kệ sách với vẻ mặt hào hứng, vị ca sĩ già cổ vũ: “Cố lên nhé, Mr. Không Cồn và đám tay sai.”
Rồi ông vỗ vỗ ghế bàn. “Ri Hyuk, lại đây ngồi. Người dùng đầu óc phải ngồi chỉ huy chứ.”
“Vâng, thưa thầy.”
Giọng nói ân cần của thầy Noh Jae Hyun tiếp tục: “Nghe nói dạo này giới trẻ không gọi ‘thầy’ mà gọi ‘Ngài’ bằng tiếng Anh. Cứ gọi thoải mái nhé.”
“Vâng, thưa thầy.”
“Mau ngồi đi. Chỗ này rất tốt để giám sát và bắt lỗi đấy.”
“Không đâu, thưa thầy.” Ri Hyuk nói một cách dứt khoát. “Em không nghĩ đây là bắt lỗi. Đây chỉ là lời khuyên mang tính xây dựng để tạo ra môi trường sạch sẽ thôi.”
“Đúng rồi. Chính xác. Ha ha.”
Nhìn hai người hợp ý nhau như một cặp đôi lý tưởng, chúng tôi lặng lẽ run rẩy má.
________________________________________________________________
Văn phòng bộ phận giải trí của PBS. Đạo diễn chính Baek Sung Hyun đang nhận báo cáo qua tin nhắn. Đó là tin về việc các thí sinh đang trò chuyện với tác giả gốc.
[Lisa]
– Đang đến thăm quán cà phê gần trường tiểu học nơi tác giả gốc của bài hát thiếu nhi “Ttolong Ttolong” làm giáo viên. Tác giả là fan nhạc kịch nên cuộc trò chuyện rất ấm áp.
[Cha Woo Hyun]
– Tác giả hơi bị áp đảo bởi khí chất của Cha Woo Hyun. Vì vậy anh ấy cố tình tháo kính râm ra nhưng lại càng làm đối phương sợ hơn. Ngoài ra không có gì đặc biệt.
[Song Bo Hyung]
– Đang trò chuyện sôi nổi với tác giả rồi. Cả hai đã nói chuyện về mèo hoang đáng thương được 30 phút rồi. Đã nói xong về bài hát từ lúc nãy.
Anh gật đầu khi xem những tin nhắn từ phó đạo diễn và các biên kịch. Hầu hết đều vui vẻ thân thiện. Nhưng…
[Ban nhạc Jo Yuri]
– Đang có cuộc đấu khẩu về hướng phối lại bài hát với tác giả. Có vẻ tác giả hơi bị phật ý. Không khí vẫn ổn nhưng cần biên tập riêng.
PD nhíu mày. ‘Chỗ này thì…’
Ban nhạc Jo Yuri là đội được mời theo lệnh nghiêm khắc của trưởng bộ phận giải trí rằng hãy mời họ tham gia.
Họ có thực lực tốt, cũng lịch sự với nhân viên.
Nhưng vấn đề là họ cứ gây rắc rối với những người khác.
‘… Cái đám phiền phức này.’
Vì là những đám trẻ được đưa vào được giám đốc bảo kê nên không thể đuổi đi được, nhưng bọn này cứ làm người ta khó chịu.
“Đội Khai quật Danh khúc” không phải là chương trình được tạo ra với mục đích để các đối thủ túm tóc nhau. Đó là một chương trình ấm áp được lên kế hoạch để khán giả xem một cách vui vẻ.
Nếu có một nhân vật gây rối như thế này, dù có thực lực tốt đến đâu cũng gây khó khăn, chưa kể việc họ cư xử không tốt với những thí sinh khác trong đợt trước nữa.
‘Có nên nhắc nhở không đây?’
Anh lắc đầu. ‘Không.’
Là PD mà bảo thí sinh đừng cư xử tệ với người khác nữa thì cũng buồn cười. Có lẽ sau khi xem tập đầu tiên, họ sẽ tự biết điều chỉnh.
Ngay lúc đó, điện thoại liền rung.
[New Black]
– Đã quyết định tạo ra giai điệu mới tại chỗ với tác giả.
Mắt đạo diễn Baek sáng lên. ‘Bọn này liên tục có cái gì đó mới.’
Ban đầu anh không kỳ vọng nhiều vào New Black. Họ là nhóm nhạc nam được phát hiện khi anh đang tìm kiếm “Có nhóm idol nào mới mẻ và có thực lực không…?”
Ngoại hình đẹp, thực lực cũng tốt. Anh mời họ tham gia vì nghĩ sẽ có được một vài cảnh đẹp, nhưng giờ họ đang nổi lên như một con ngựa ô tiềm năng.
‘Khi quay cũng không tầm thường…’
Trong cuộc trò chuyện khi chọn bài hát kinh điển, Woo Joo đã hoạt động tích cực, đến mức phải thay đổi hướng biên tập.
Cậu ấy hào hứng nói về âm nhạc đến nỗi ai cũng có thể cảm nhận được tình yêu của cậu ấy với ngành âm nhạc lớn đến mức nào. Dù không thể chắc chắn phản ứng của khán giả sẽ như thế nào, nhưng những hình ảnh nhỏ như vậy trên truyền hình có khả năng cao sẽ được công chúng yêu thích.
‘Có lẽ chỉ là cảm giác…’
Có thể nói là sẽ tạo hiệu ứng nổi tiếng. Đó cũng là điều tốt đối với đài truyền hình.
Khi đạo diễn Baek Sung Hyun đang xem xét báo cáo về New Black, tin nhắn liên tục đổ về.
“…Hử?”
Có chuyện gì vậy?
– Đang dọn dẹp. Tác giả nói Ri Hyuk là thiên tài dọn dẹp.
– Jung Hyun một mình nâng cả kệ sách. Các thành viên khác lau bụi bên dưới, như thể họ là chuyên gia lau bụi vậy.
– Thầy cho em út bánh quy vì em út nũng nịu.
– Leader cầm theo máy ghi âm và bị các thành viên khác mắng.
– Bi Ju cùng với cô quản gia trong bếp xem phim truyền hình, hiện giờ đang nêm nếm món ăn.
Đạo diễn Baek chớp mắt.
“…?”
Dù không biết chính xác là gì, nhưng chắc chắn có chuyện kỳ lạ đang xảy ra ở Jeju.
_____________________________________________________________
Sau khi dọn dẹp kệ sách xong, chúng tôi liền đi ra ngoài.
“Ây gù ây gù.”
Tôi vỗ vỗ tấm lưng còi của mình, lúc đầu tưởng rằng sắp xếp sách đâu có khó khăn gì, nhưng thực sự rất mệt.
Gió mát của Jeju làm dịu đi mồ hôi thật dễ chiuk
“Nhưng ra ngoài thế này thật thoải mái. Thời tiết cũng đẹp.”
“Đúng vậy.”
“Tự do rồi-!”
Bên cạnh là Ji Ho dang rộng hai tay tắm nắng.
Lạch cạch. Lạch cạch.
Và Jung Hyun đang đẩy tay cầm của xe kéo.
“Jung Hyun à, không mệt à?”
“Bình thường thôi ạ. Chỉ là kích thích cơ bắp một chút.”
Sau khi dọn dẹp kệ sách xong, giờ chúng tôi đang trên đường chuyển những đồ nặng còn lại đến một nơi xa hơn và quay về.
Camera có lẽ đang quay thầy Noh Jae Hyun và Ri Hyuk đang chăm sóc ông ấy ở nhà, nên chúng tôi khá tự do.
Bi Ju bóc quýt rồi gọi Jung Hyun. “Jung Hyun. Có muốn ăn quýt không?”
“Yes.”
“Ném đây.”
“Give me quýt.”
Bi Ju ném quýt và Jung Hyun kêu “Hây” rồi bắt lấy ăn. Một cảnh tượng yên bình.
Trong lúc đó, tôi đang tận dụng thời gian nghỉ ngơi để gảy cây đàn ukulele mang theo từ Seoul.
“Bi Ju à, cái này thế nào?”
“Ừm, để xem… Em thấy tất cả đều ổn, nhưng có lẽ ý kiến của thầy mới là quan trọng nhỉ?”
“Hừm, có lẽ vậy nhỉ?”
Tôi vừa gật đầu vừa chơi ukulele nhè nhẹ.
Cuối tháng 1.
Một giai điệu đơn điệu vang lên theo con đường làng yên bình của Jeju.
Lúc đó Ji Ho chỉ về phía trước và nói: “Anh Jung Hyun, có xe đạp đang tới từ phía đối diện kìa.”
“Okay.”
Jung Hyun khéo léo xoay xe kéo. “Hự!”
Nhưng có chuyện lạ xảy ra với chiếc xe đạp đang tiến đến từ phía đối diện. Ông cụ đang đạp xe nhìn thấy chúng tôi liền trợn tròn mắt. Vẻ mặt kinh ngạc như thể vừa nhìn thấy điều gì không nên thấy. Ông ấy ngạc nhiên đến mức xe đạp suýt lảo đảo, khiến chúng tôi phải kêu lên “Ối ối ối”.
“Xin hãy cẩn thận ạ!”
“…”
Một vẻ mặt nhìn chúng tôi như thể vừa thấy ma. Chúng tôi đang vẫy tay chào thì nghiêng đầu thắc mắc.
“Ông ấy làm sao vậy nhỉ?”
“Đúng vậy. Sao lại nhìn chúng ta như người lạ thế?”
“Có lẽ ông ấy đề phòng vì chúng ta là người ngoài?”
Mọi người đưa ra nhiều phỏng đoán nhưng lý do chính xác vẫn là một bí ẩn.
______________________________________________________________
Người dân làng dừng xe đạp lại, há hốc mồm. Rồi nhìn cảnh tượng trước mắt.
‘Cái, cái gì vậy?’
Chiếc xe kéo chở ba người đang lao đi như cỗ xe trong phim Ben-Hur, tung bụi mịt mù.
Và.
Những người ngồi trên đó đang vui vẻ vẫy tay chào.
‘…Mình bị hoa mắt chăng?’
Ông dụi mắt nhưng cảnh tượng vẫn y nguyên.
Một chàng trai đẹp đội mũ rơm đang kéo xe kéo đầy sức mạnh. Một người có nét mặt dịu dàng đang ném quýt cho người kéo như cho ngựa ăn cà rốt, thêm một cậu bé đang dang rộng hai tay hứng nắng.
Tinh tinh.
Và một kẻ lạ mặt đội mũ lưỡi trai đang chơi cây đàn guitar mini kỳ lạ.
“…?”
Người dân địa phương chớp mắt, vẻ lo lắng sâu sắc. ‘
Có nên báo cho trưởng thôn không nhỉ.’
Rằng có mấy gã trai lạ đang đi loanh quanh trong làng.
(Chú thích: Ben-Hur là một bộ phim sử thi nổi tiếng dựa trên cuốn tiểu thuyết “Ben-Hur: A Tale of the Christ” của Lew Wallace, kể về Judah Ben-Hur, một người Do Thái quý tộc bị người bạn thời thơ ấu Messala phản bội và ném vào tù. Sau khi trở thành một nô lệ chèo thuyền và sau đó là một đấu sĩ đua xe ngựa, Ben-Hur tìm cách trả thù Messala. Bộ phim cũng kể về cuộc đời của Chúa Jesus và ảnh hưởng của Người đến cuộc đời của Ben-Hur.
Bộ phim nổi tiếng với cảnh đua xe ngựa hoành tráng, được coi là một trong những cảnh quay ngoạn mục nhất trong lịch sử điện ảnh.)