Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 169

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
  3. Chương 169 - Người đẹp thì nơi ở cũng đẹp (4)
Trước
Sau

Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.

Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

 

“Em có ghi chép gì khi học không? Có cái gì như vậy không?”

“À, có ạ!”

Nghe câu hỏi của tôi, Bi Ju nhanh chóng lấy ra một cuốn sổ. Tôi liền xem xét nó một cách kỹ lưỡng.

“Hừm.”

Mặc dù tôi giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng tôi đang rất ngạc nhiên.

Trời ơi, khi nào mà cậu ấy học được nhiều đến thế? Những gì Bi Ju ghi chép trong sổ còn vượt quá mong đợi của tôi.

“Em có thời gian để học hết những thứ này sao?”

“Thực ra em không có nhiều thời gian, nên em học từng chút một khi có thể. Em cũng quan sát anh làm việc từ phía sau ạ.”

“Em bắt đầu từ khi nào vậy?”

“Có lẽ là từ khi anh bắt đầu làm ‘Pháo hoa’ ạ.” Bi Ju hồi tưởng lại.

“Lúc đó em thấy anh làm việc vất vả quá. Em nghĩ mình phải làm gì đó để giúp anh, nên bắt đầu học. Rồi không biết từ lúc nào em thấy thú vị và chăm chỉ hơn.”

“Tuyệt vời đấy.”

“Ôi, đừng nói vậy anh ơi. Em ngượng lắm.”

“Không, anh thật sự nghĩ em tuyệt vời mà.”

Tôi thực sự kinh ngạc. Hiện tại, trình độ của Bi Ju tương đương với một người mới bắt đầu đã học tập ở trình độ cơ bản một cách kỹ lưỡng trong 3 tháng.

Tuy nhiên, điều quan trọng là quá trình để đạt được điều đó. Cậu ấy đã làm được điều này chỉ trong thời gian rảnh rỗi suốt 6 tháng.

Khi cả ngày tập luyện và mọi người đã chìm vào giấc ngủ say, cậu ấy dành 10 hoặc 20 phút còn lại để đọc thêm một hai trang, ghi nhớ và học tập. Nghe thì dễ, nhưng có bao nhiêu người có thể kiên trì làm điều này mỗi ngày trong 6 tháng không bỏ sót ngày nào chứ?

Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy sự tôn trọng sâu sắc dành cho người em đang ngồi trước mặt mình.

“Em tự học tất cả những điều này à?”

“Vâng.” Bi Ju trả lời ngay lập tức, rồi nhìn tôi dè dặt và hỏi.

“Vẫn còn thiếu sót phải không ạ?”

“Không, thế này là quá đủ rồi. Chắc hẳn giữa chừng em có nhiều thắc mắc, sao không hỏi anh?”

“Ban đầu em định hỏi anh…” Bi Ju gãi gãi đầu.

“Nhưng ngoài lúc nằm ở ký túc xá ra, anh luôn bận rộn làm gì đó. Lần trước em định hỏi nhưng anh đang đọc kịch bản…”

“Còn ở phòng chờ thì sao?”

“Anh luôn đọc thư fan. Hoặc vào fancafe đọc bài viết của fan.”

“Trên xe thì sao?”

“Anh vừa nghe nhạc vừa ghi chép gì đó trong sổ tay.”

“… Có vẻ toàn thời điểm không phù hợp nhỉ.”

Chúng tôi nhìn nhau với vẻ mặt tiếc nuối, rồi tôi nói tiếp.

“Từ giờ chúng ta sẽ cùng nhau tìm thời điểm phù hợp. Được chứ?”

“Vâng ạ.”

“Ừm, trước khi bắt đầu, anh muốn khen em một câu.” Tôi mỉm cười với Bi Ju vì cậu ấy đã làm rất tốt.

“Chắc hẳn em đã rất vất vả khi tự học một mình, nhưng em đã làm được đến mức này. Thật sự rất giỏi đấy. Nếu giám đốc thấy, chắc chắn anh ấy cũng sẽ khen em như vậy.”

“Ừm…”

“Em thật sự đã cố gắng rất nhiều.”

“Không đâu ạ. Em không làm một mình đâu. Jung Hyun cũng giúp em rất nhiều.”

“Giúp gì chứ. Em mà hỏi thì thằng ba chắc chắn sẽ trả lời kiểu ‘Hừm, mấy cái đó thì… Hỏi anh Woo Joo đi. ‘ phải không?”

Bi Ju che miệng cười khúc khích trước màn bắt chước hoàn hảo của tôi. Nhìn cậu ấy đang cười thoải mái, tôi đáp:

“Từ giờ anh sẽ giúp em, nên có gì thắc mắc cứ hỏi. Anh sẽ trả lời hết.”

“Vâng, em sẽ làm vậy.”

Chúng tôi nhìn nhau và cười vui vẻ.

_____________________________________________________________

Chúng tôi bắt đầu công việc ngay lập tức.

Đặt tờ giấy A4 lên bàn, chúng tôi bắt đầu cuộc họp bằng quá trình brainstorm ý tưởng.

“Concept cho album tiếp theo nên như thế nào nhỉ?”

“Chúng ta có được tự quyết định không ạ? Giám đốc…”

“Không sao đâu. Tối qua anh đã nói chuyện với giám đốc rồi. Chúng ta được đảm bảo quyền tự chủ cho album tiếp theo.”

“Thật ạ?”

“Ừ, anh ấy bảo miễn là không phải kiểu ‘bánh mì giòn tan’ là được.”

Nhờ thành công của ca khúc chủ đề lần này, tôi đã được trao thưởng. Đó chính là quyền hạn của một nhà sản xuất.

Tất nhiên, tôi không có toàn quyền. Công ty vẫn có thể can thiệp bất cứ lúc nào. Nhưng nhờ liên tiếp ghi điểm từ “Something” đến “Masquerade”, vị thế của tôi đã tăng lên đáng kể. Có thể nói rằng đội A&R cũng công nhận tôi là nhà sản xuất của New Black. Giờ đây, khi tôi đưa ra ý kiến, hầu hết đều được chấp nhận, trừ khi ý tưởng đó quá kỳ quặc.

Tôi hỏi Bi Ju, người đang vỗ tay vui mừng như thể đó là việc của chính mình:

“Nói anh nghe điều em muốn làm từ lâu đi. Em là nhân vật chính của album tiếp theo mà.”

“Ừm…”

“Đừng nghĩ đến các thành viên khác. Anh thấy rõ em đang nghĩ về mấy đứa kia đấy.”

“… Ơ, anh thấy được ạ?”

“Ừ, nên hãy nói thật lòng đi.”

Tôi muốn lắng nghe xem với tư cách một nghệ sĩ, Bi Ju đang nghĩ gì, bình thường cậu ấy muốn làm loại nhạc nào. Tôi quyết định sẽ nghe kỹ trong cơ hội này.

Sau một hồi suy nghĩ, Bi Ju mở lời:

“Em… muốn hát, anh ạ.”

“Hát?”

“Em muốn có nhảy múa, nhưng lần này sẽ giảm bớt đi ạ. Em muốn một bài hát thiên về giọng hát hơn là vũ đạo.”

“Giảm bớt vũ đạo á?” Tôi hỏi, cảm thấy có điều gì đó khả nghi.

“Em đang tính chiều Ri Hyuk phải không?”

“Không phải đâu ạ. Không phải vậy mà.” Bi Ju vội vẫy tay phủ nhận.

“Em thực sự muốn hát mà anh.”

“Anh thấy hơi lạ. Vị trí của em là dancer mà. Em muốn bỏ qua thế mạnh của mình để tập trung vào vocal sao?”

“Vâng. Lần này em muốn thử hát một cách đàng hoàng ạ.”

Cậu ấy gật đầu.

“Thực ra chỉ khác nhau về mức độ thôi, cả ‘Pháo hoa’ và ‘Masquerade’ đều là nhạc dance phải không ạ? ‘Something’ là vocal nhưng là bài hát song ca.”

Đó là một ý tưởng mới mẻ và thú vị.

Mặc dù chúng tôi đã từng hát cả 5 người một lần ở Music Cafe, nhưng ngoài lần đó ra, chúng tôi chưa bao giờ thực sự hát cùng nhau đàng hoàng cả. Tôi nghĩ không tệ nếu thực hiện thử thách mới trong cơ hội này.

Tuy nhiên.

“Anh có thể hỏi lý do không? Anh thấy hơi bất ngờ.”

“Em cũng từng mơ ước trở thành ca sĩ ạ.”

Bi Ju bắt đầu nói một cách bình tĩnh.

“Em rất thích nhảy múa, nhưng từ nhỏ điều em muốn trở thành là ca sĩ. Một ca sĩ có thể tự tin hát trước mọi người.”

Đó là một câu chuyện hơi bất ngờ.

“Khi còn nhỏ, em rất nhút nhát, đến nỗi ở mẫu giáo ngày nào em cũng không nói được một lời. Khi đến giờ đứng lên nói, cô giáo luôn bỏ qua em, vì em hay khóc khi phải nói.”

Hình ảnh cậu bé Bi Ju khóc ở mẫu giáo khiến tôi vừa thấy tội vừa thấy thương.

Bi Ju hồi tưởng về quá khứ:

“Cho đến khi tốt nghiệp mẫu giáo, em vẫn chưa nói được một câu đàng hoàng. Vì vậy, trong kỳ nghỉ đông, mẹ đã gửi em đến lớp học nhảy để rèn luyện sự tự tin.”

“Điều đó đã giúp ích cho em à?”

“Vâng, em được học cùng với các anh chị lớn, và họ đều thấy em dễ thương. Em là một trong những người giỏi nhất, nên khi không có giáo viên, em thường phải dạy lại cho các anh chị khác. Từ đó em bắt đầu nói nhiều hơn.”

Từ mùa đông năm 7 tuổi đến nay, suốt 14 năm, nhảy múa đã trở thành cuộc sống của Bi Ju.

“Nếu chỉ nói về nhảy múa thì em có nhiều cơ hội lắm. Em có thể gia nhập nhóm nhảy. Hồi trung học, có những anh lạ đến rủ em tham gia nhóm b-boy. Điều đó khá hấp dẫn.”

“Sao em không đi?”

“Mấy anh đó trông rất đáng sợ lắm anh. Họ đeo vòng cổ hình đầu lâu nữa.”

Tôi bật cười, và Bi Ju nói một cách nghiêm túc, “Thật đấy, anh ơi.”

Có vẻ như đó là những anh chàng đáng sợ nhất, với vẻ ngoài của Street Boys và tâm hồn của Teenspirit.

Bi Ju cười và nói:

“Ước mơ là trở thành ca sĩ nhưng cũng thích nhảy múa. Em muốn làm cả hai trên sân khấu ạ.”

“Vì vậy mà em trở thành thực tập sinh à?”

“Nếu chọn làm vũ công hay ca sĩ ballad thì phải tập trung vào một trong hai mà. Em muốn làm công việc vừa có thể nhảy múa đẹp mắt cùng mọi người, vừa có lúc được hát.”

“Anh đồng cảm với em. Anh cũng trở thành thực tập sinh vì lý do đó.”

Khi còn nhỏ, nhìn các tiền bối idol thế hệ đầu tiên hoạt động trên TV, tôi đã nghĩ rằng mình nhất định phải làm điều đó.

Có lúc họ đứng cùng nhau hát những bài hát đầy cảm xúc, có lúc lại nhảy múa sôi động hơn bất kỳ ai, làm chủ cả sân khấu.

Điểm hấp dẫn mà tôi có thể cảm nhận được từ nghề idol chính là có thể thử sức với nhiều thể loại âm nhạc khác nhau.

Có lúc mạnh mẽ, có lúc dịu dàng, có lúc lại đẹp đẽ.

“Vậy lần này em muốn thử hát bài như thế nào?”

“Em muốn một bài hát có cảm giác đại chúng.” Bi Ju nói một cách nghiêm túc.

“Giống như những bài hát của các tiền bối thế hệ đầu, mà mọi người từ già đến trẻ đều có thể yêu thích. Em muốn một bài hát mà ai cũng có thể ngân nga được, như ‘Pae’ hay ‘Haessal’ mà chúng ta đã collab với Street Boys ấy ạ.”

“Sẽ rất khó để làm ra được bài hát như vậy đấy.”

“Rất khó phải không anh?”

“Ừ.” Tôi cười và nói:

“Nhưng cũng thú vị để thử thách.”

Tôi lập tức bật máy tính lên và tạo một file mới. Tiêu đề là ‘Untitled No.2’.

________________________________________________________________

“Anh ơi, sao mặt anh thế?”

“Sao?”

“Trông như cái bánh bao xẹp ý.”

“Mới gặp anh sau 6 tiếng mà đã công kích ngay, Jung Hyun nhà ta thật là lễ phép nhỉ.”

Chỉ sau khi Ri Hyuk bên cạnh giải thích “Đó là phép châm biếm”, Jung Hyun mới thôi cười hài lòng và “À” lên một tiếng.

Ri Hyuk đang đặt cuốn ‘Tiếng Tây Ban Nha thực hành sơ cấp’ xuống đùi và hỏi:

“Nhưng thật sự tụi em muốn hỏi mặt cả hai người sao lại như thế? Anh Bi Ju và anh đều trông như miếng giấy ướp xẹp vậy.”

“Đừng nhắc nữa. Mệt lắm.”

“Em, em thấy cũng ổn mà…”

Cả hai đều nằm bẹp trên ghế sofa ở phòng khách và thở phù phù, khiến Ri Hyuk lắc đầu.

Jung Hyun ngồi phịch xuống bên cạnh tôi và đưa cho tôi một chai nước.

“Nếu mệt thì uống cái này không anh?”

“Cái gì vậy?”

“Protein shake ạ. Giám đốc bảo em được uống, nên chắc anh cũng uống được.”

“Ngon không?”

“Ừm, vị đậu phụ socola? Hay socola vị đậu phụ? Đại loại thế.”

Tôi vẫy tay từ chối.

Mặc dù đã tắm và trông rất sạch sẽ, nhưng cơ bắp của Jung Hyun trông căng hơn bình thường do tập luyện nặng. Thêm vào đó là protein dành cho tập thể hình.

Tôi không khỏi bật cười khi nghĩ không biết đến lúc rời khỏi đây cậu ấy có biến thành Terminator không.

“Jung Hyun à. Cho anh mượn đầu gối một chút đi.”

Tôi gối đầu lên đôi chân cứng ngắc của cậu ấy.

Ngay lập tức, màn hình TV chiếm toàn bộ mặt tiền phòng khách hiện lên trước mắt tôi. Ở góc trên bên phải có logo HBS MTV, và trên màn hình, Teen Spirit đang nói “Em đùa thôi nè!” trong một chương trình thực tế.

“…”

Im lặng một lúc.

“Có phải ảo giác không? Sao anh cứ nghe thấy chữ ‘vl’ ở phía trước thế nhỉ?”

“Có phải là ‘vl em đùa thôi nè’, đúng không ạ?”

“Đừng lo. Không phải chỉ mình anh đâu. Em cũng nghe thấy chữ ‘vl’ ở phía trước, nhưng là âm câm.”

Là người biết rõ bản chất thật của các tiền bối idol đang nói “Yêu yêu các chị lắm nè” trên TV, chúng tôi chỉ biết cười chua chát.

Ri Hyuk nói:

“Cố gắng chịu đựng một chút nữa thôi. Sau chương trình này là đến lượt chúng ta đấy.”

Lý do chúng tôi tụ họp lại một chỗ vào lúc 6 giờ sau khi làm việc ở các nơi khác nhau chính là vì chương trình Idol Show.

6 giờ tối thứ Sáu, ngày 2 tháng 1. Đã đến lúc theo dõi buổi xuất hiện đầu tiên trong chương trình idol mà chúng tôi mong đợi.

Tâm trạng nửa háo hức, nửa lo lắng. Háo hức vì cuối cùng New Black của chúng tôi cũng đã xuất hiện trong chương trình idol, và lo lắng về những ảnh chế sẽ được sản xuất sau này.

Lúc đó, điện thoại của tôi bắt đầu reo.

Riiing-

Khi tôi bấm nút nghe, khuôn mặt của bà hiện lên to đùng trên màn hình.

“Ai ở đó đấy ạ?”

– Bà ngoại của mày đây, đồ chết tiệt.

“Mới vào đã chửi người ta rồi, quả nhiên là bà Kim Deok Soon nhà ta. Thật đáng yêu quá đi.”

– Đừng có lảm nhảm nữa. Sao chỉ chiếu mỗi mặt cháu? Phải chuyển cho mấy đứa khác chứ. Thật là thiếu tinh tế quá đấy.

“Ôi, bà lại càu nhàu rồi kìa.”

Tôi xoay điện thoại trong khi vẫn nằm, và các em của tôi thì đang cười hạnh phúc.

“Bà! Cháu chào bà ạ! Bà khỏe không ạ?”

– Ừ, khỏe. Bà vẫn khỏe. Thấy Bi Ju và Ri Hyuk cũng ổn nên bà vui. Ôi trời, Jung Hyun sao lại biến thành cửu vạn vậy?

“Cháu trông cơ bắp đẹp phải không ạ?”

– Nhưng những thứ đó phải được che giấu mới đẹp chứ. Cứ phô ra như thế trông thô lắm.

“Vâng…”

Chúng tôi khúc khích cười khi thấy Jung Hyun buồn bã kéo tay áo xuống. May mà chiếc áo phông gần như biến thành áo ba lỗ đã trở lại hình dạng ban đầu.

Bà cũng nói những lời tốt đẹp với Bi Ju và Ri Hyuk.

– Ừ, Ri Hyuk cũng học hành chăm chỉ, giỏi lắm. Lần trước bà gặp hồi Tết…

“A, hồi Tết Trung thu ạ?”

– Ừ, hồi Tết Trung thu đó, lúc đấy cháu đang đọc cái gì đó tiếng Trung ấy.

“Đó là tiếng Nhật ạ.”

– Chuyển sang đứa khác đi. Nói chuyện với nó làm bà nóng cả người. Nếu chỉ tính về khoản cãi lại thì nó đã là vô địch thế giới rồi.

“… Cháu xin lỗi.”

Chúng tôi đều bật cười khi thấy Ri Hyuk bị “đánh chìm” một lần nữa sau Jung Hyun.

– Ji Ho đâu rồi?

“Nó sẽ đến ngay thôi. Đang mải chơi game quá.”

– Vậy à?

“Nhưng bà ơi, sao đột nhiên bà lại gọi điện vậy ạ?”

– Sao lại gọi á? Để trách móc cháu chứ sao. Sao cháu không nói cho bà biết là hôm nay cháu lên sóng?

Tôi bật dậy khỏi ghế sofa, cảm giác như tim đập thình thịch trong lồng ngực.

“Cái gì, cái gì vậy? Làm sao bà biết được? Cháu đâu có nói cho bà.”

– Cháu nghĩ cháu có thể thoát khỏi lòng bàn tay bà sao? Bây giờ trong nhóm chat hội phụ huynh, mọi thứ đều được đăng lên đấy.

“… Chết rồi.”

Các em bên cạnh cố nén cười khúc khích.

– Cái gì mà chết rồi? Nói bà nghe với, để bà cười cùng.

“Bà ơi, nghe cháu nói này. Cái chương trình đó không nên xem đâu. Có mấy cái hơi xấu hổ lắm ạ.”

“Có rất nhiều khoảnh khắc đen tối của anh Woo Joo đấy ạ.”

“Ôi, giật cả mình.”

Không biết từ lúc nào Ji Ho đã xuống và thêm lời chứng thực. Khi các em khác bắt đầu muốn làm chứng, tôi lấy tay che hai bên điện thoại.

– Đây đâu phải tai bà mà cháu che được.

“Ế.”

– Thật là, cái thằng này còn chẳng bằng Nabi.

Đúng lúc đó, tôi thấy con mèo đang kêu meo meo và cọ mình vào lòng bà Kim Deok Soon.

Tôi liếc nhìn con Nabi rồi nói với bà:

“Dù, dù sao thì hôm nay bà không được xem! Bà ơi! Đặc biệt là Nabi. Nó càng không được xem.”

– Có gì mà phải thế? Làm bà tò mò quá.

“Đừng xem mà! Nếu xem thì cháu sẽ tuyệt giao với bà đấy!”

– Này, cháu…

Tôi cúp máy ngay lập tức.

Ri Hyuk nhún vai và hỏi:

“Sao anh không nói thật luôn đi? Càng thế này thì bà càng tò mò và muốn xem đấy.”

“Nếu là em, em có dám nói với bà là mình đã làm một lời nhắn bằng video cho con mèo không?”

“Nếu là em thì ngay từ đầu em đã không nhắn nhủ qua video rồi.”

“Ừ, thay vào đó thì máy dò nói dối sẽ bị hỏng.”

“… Cái này là em thắng nhé. Không phải hòa đâu.”

“Vì anh nói cuối cùng nên anh thắng.”

Trong khi tôi và Ri Hyuk đang đấu khẩu, Ji Ho vừa mút que kem vừa nói với vẻ chán nản:

“Mấy anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ji Ho à, HP của em đang đỏ kìa.”

Khi Jung Hyun chỉ vào màn hình laptop, Ji Ho hét lên vào micro của tai nghe:

“Ơ, đợi chút! Anh Na Mu ơi, sao lại dùng chiêu đó ở đấy? Đang cháy à? Đúng rồi! Căn cứ chính đang cháy kìa. Ôi, chết mất!”

“…?”

“Này này này! Aaaaa!”

Chúng tôi chớp mắt nhìn cậu nhóc đang đập liên tục vào chuột và bàn phím như một con mèo tức điên.

Jung Hyun liếc nhìn màn hình laptop rồi giải thích:

“Hình như em út đang chơi game với mấy người của Street Boys. Là trận đánh giữa các clan, và bây giờ họ đang thua. Đội của Ji Ho được gọi là Đội Bạc Hà Socola.”

“Còn đối thủ?”

“Lớp 3 khối 5 trường tiểu học Guryong.”

Chúng tôi lăn ra sàn cười sằng sặc.

__________________________________________________________________

5 giờ 58 phút.

Tôi cố xoa dịu tâm trạng lo lắng bằng cách đọc những bài đăng của fan trên fancafe và cộng đồng idol.

– Hồi hộp quá kkkkkkk

– Hồi hộp và mong chờ quá đi, không biết hôm nay sẽ có gì

– Nếu mấy đứa nhỏ của chúng ta mà lên show tiền kiếp thì chắc chắn sẽ thành Conan hoặc Kindaichi

– Hồi hộp quá… đến mức này thì không còn là fangirl nữa mà là háo hức xé túi mù rồi

– Chúc mừng! Bạn đã trúng thẻ “Ơ, thật sao?” cấp SS trong bộ sưu tập khoảnh khắc đen tối kekeke

Những người này thật sự…

Bắt đầu từ bà, sao trên đời này lại có thể không có ai đứng về phía mình như vậy chứ.

Tôi đã có thể tưởng tượng ra những bài đăng sẽ xuất hiện khắp nơi sau khi Idol Show kết thúc.

Có lẽ tôi nên ngắt kết nối internet một thời gian.

“Ồ, bắt đầu rồi!”

Màn hình tối dần rồi sáng lên, cuối cùng Idol Show cũng bắt đầu. Ji Ho che miệng và hét lên:

“Tuyệt vời! Bài hát logo anh làm thật sự được phát!”

“Ơ, thật sao?”

Trong khi những phần sẽ xuất hiện hôm nay lướt qua như một đoạn giới thiệu, bài hát logo do tôi làm đang được phát.

Nụ cười của tôi chỉ kéo dài một chút khi nghe giai điệu vui tươi và dễ nghe.

“Puhaha!”

Rồi tôi bật cười.

Bởi vì hình ảnh đầu tiên xuất hiện trên màn hình là đầu con lợn trên máy tính bảng.

Buổi lễ cúng mà chúng tôi đã làm vào ngày ghi hình được chiếu lại nguyên xi.

Phía dưới còn có phụ đề:

– Anh ơi, em phải lạy mấy lần?

– Cứ làm theo trực giác đi.

Micro tốt đến mức ngay cả cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng bị thu lại.

Thậm chí cả những cảnh chúng tôi lạy một cách vụng về.

Ngay từ cảnh đầu tiên, mọi người trên mạng đã cười ầm lên.

Tiếp theo là cảnh các MC giới thiệu chúng tôi và chúng tôi nhảy tưng tưng.

Cảm nhận về việc xuất hiện trên chương trình idol.

Những cuộc trò chuyện khi chúng tôi đi quanh bối cảnh đồn cảnh sát, vân vân.

Tiếp đó là sự khác biệt giữa các thế hệ idol, từ thế hệ đầu tiên đến thế hệ mới, và mọi người bật cười khi thấy Bi Ju hiểu sai nghĩa của từ ‘Geum-sa-ppa’ (dễ phải lòng).

Và rồi.

“Aaaaa…”

Cái mà tôi muốn tránh nhất.

Phần thử thách máy dò nói dối, lúc tôi đã gửi lời tâm sự cho con mèo, đang xuất hiện trên màn hình.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 169

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE