Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 160
- Trang chủ
- Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
- Chương 160 - Cuối năm của tân binh (2)
Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.
Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

Tôi đặt điện thoại xuống bàn trong phòng làm việc một lúc và hỏi các em:
“Gọi điện ngay từ đầu có vẻ hơi kỳ cục. Chúng ta gửi tin nhắn trước nhé?”
“Vâng, anh. Ý kiến hay đấy.”
Chúng tôi không làm thế vì sợ trông có vẻ nhàm chán.
Đó là để tỏ ra lịch sự thôi.
Khi thấy mọi người gật đầu đồng ý, Ri Hyuk ngừng đọc sách và tặc lưỡi.
“Ôi trời, đúng là lũ nhát gan.”
“Thế giờ gọi điện, anh để em nghe máy nhé.”
“… Con người cũng có thể nhút nhát mà. Về bản chất, tất cả mọi người đều nhút nhát.”
Tôi cầm điện thoại lên và gửi tin nhắn.
Đại ý là chào hỏi và nói rằng tôi là New Black, hỏi xem họ có thể liên lạc lúc này không.
Sau khi viết xong, tôi đưa cho các em xem.
“Thế nào?”
“Nội dung thì ổn, nhưng anh thêm một biểu tượng cảm xúc vào thử đi?”
Theo đề xuất của Bi Ju, tôi thêm ‘^^’ vào cuối câu, nhưng Ri Hyuk lắc đầu.
“Trông giả tạo quá. Thêm gì đó vào cuối để trông chân thành hơn đi.”
“Thế này nhé?”
“Thêm một cái nữa ở má bên trái nữa, anh.”
Tôi đã phản ánh yêu cầu của hai em út và gửi ‘*^*’ với má phính ra.
3 phút sau.
Điện thoại rung lên báo có tin nhắn.
– Xin chào. Chúng tôi là Street Boys. ٩(•◡•)۶
Tin nhắn trả lời nói rằng họ rất vui được gặp và có thể liên lạc ngay bây giờ.
Nhưng điều thu hút sự chú ý của chúng tôi là biểu tượng cảm xúc dễ thương đi kèm.
Tôi tự hỏi tại sao phải mất 3 phút để viết một tin nhắn ngắn như vậy, hóa ra là họ dành thời gian để chọn biểu tượng cảm xúc.
“Chúng ta thua rồi.”
“Thua về biểu tượng cảm xúc với những người dùng điện thoại đời cũ… Tất cả chúng ta nên hổ thẹn.”
“Anh à, chúng ta cũng gửi cái gì đó dễ thương đi.”
Do các em bên cạnh thúc giục, tôi mở bộ sưu tập biểu tượng cảm xúc đã lưu trước đó.
“À, cái này anh định để dành chỉ dùng với Kim Deok Soon mà…”
Mặc dù tiếc, nhưng vì danh dự và thể diện của New Black, tôi quyết định dùng biểu tượng cảm xúc không tiếc.
Ctrl C + Ctrl V.
– Bây giờ các bạn có thể gọi video được không ạ? ٩(๑•̀o•́๑)و Hãy nhận lấy trái tim cháu Kim Deok Soon
Do kéo chọn quá dài nên sao chép nhầm cả phần không cần thiết, khiến các em cười ồ lên.
Ngay sau đó, câu trả lời đến:
– Vâng! Chúng tôi cũng đã sẵn sàng rồi! ٩(•◡•)۶
Tôi quay sang nhìn các em và hỏi một cách thận trọng:
“… Giờ gọi nhé?”
Mọi người bắt đầu vươn vai và thả lỏng cơ thể.
“Ừm hừm.”
“Giờ không thể trì hoãn được nữa rồi. Gọi đi anh.”
“Khoan đã. Để anh soi gương cái đã.”
“Thôi đi trời… đừng làm ầm ĩ lên chỉ vì một cuộc gọi video thế này. Vì thế này nên mỗi khi thấy chúng ta, mọi người người trong công ty mới cười nhạo… Á! Đừng có đưa màn hình gọi video vào mặt em!”
Tôi đặt điện thoại lên bàn và bắt đầu cuộc gọi video.
Tách.
Màn hình điện thoại sáng lên.
Mặc dù chất lượng hình ảnh không quá rõ nét, nhưng chúng tôi có thể thấy chín người chen chúc trong một phòng khách chật hẹp.
Tất cả đều để mặt mộc.
Khi không có lớp trang điểm mắt khói thường ngày, những chiếc nhẫn hình đầu lâu hay dây chuyền vàng, họ trông có vẻ hiền lành hơn bình thường.
“……”
– ……
Sau khi nhìn nhau một cách ngượng ngùng, chúng tôi chào hỏi.
Street Boys đứng dậy trong phòng khách và chào:
– Xin chào. Chúng tôi là Street Boys!
Họ đứng lên cúi đầu chào, nhưng chỉ thấy nửa thân dưới.
Chúng tôi cũng đáp lễ, và có lẽ bên kia cũng chỉ thấy tương tự.
Sau khi nửa thân dưới của cả hai bên chào nhau xong, chúng tôi nhìn thẳng vào mặt nhau.
“Đó là phòng khách ký túc xá của các bạn phải không?”
– Vâng.
Han Jo, trưởng nhóm của Street Boys, cười và nói:
– Đây là ký túc xá của chúng tôi. Vậy các anh New Black đang ở…
“À, chúng tôi đang ở phòng làm việc.”
– À, ra vậy.
“……”
– ……
Đôi khi có những mối quan hệ kiểu như vậy.
Bình thường khi đi ngang qua nhau thì chào “Hi!” nhưng thực ra chẳng biết gì về nhau cả.
Chúng tôi và Street Boys là như thế.
Cùng ra mắt một thời gian nên suốt cả tháng cứ gặp nhau ở đài truyền hình, chào hỏi nhau ở nhiều sự kiện khác nhau.
Nhưng cứ gặp mãi thì cũng ‘sinh tình’, đến tháng 7 thì cũng có chương trình radio tham gia chung, concert chung.
Do gặp nhau thường xuyên nên cũng đã giới thiệu tên và nói chuyện được một chút.
Nhưng khi thời gian hoạt động cho album thứ hai không trùng nhau, mọi thứ lại trở về như cũ.
Tôi đề xuất:
“Để phá tan bầu không khí ngại ngùng này, chúng ta hãy tự giới thiệu bản thân nhé? Ví dụ như tên…”
Tôi chưa nói hết câu thì đám cá hổ Piranha đã nhào vào:
“Không, không. Anh nghĩ đây là lửa trại à?”
“Đừng làm không khí càng gượng gạo hơn, anh Woo Joo à.”
“Hừm, đúng là đồ lỗi thời.”
Khi thấy vẻ mặt khó chịu của tôi, Street Boys ở phía bên kia bật cười.
Han Jo nói một cách nhẹ nhàng:
– Tôi thấy ý tưởng của anh Woo Joo khá hay đấy. Vậy chúng ta giới thiệu tên, tuổi và vị trí trong nhóm nhé?
Bên đó cũng có những con linh cẩu nhảy vào:
– Ồ, hai trưởng nhóm hợp nhau ghê.
– Trưởng nhóm của chúng tôi cũng rất lỗi thời! Chúng tôi gọi anh ấy là Hal Jo.)
– … Này, sao lại nói vậy ở đây chứ.
Hal Jo à.
(Chú thích: ‘Hal’ trong từ ‘hal-abeoji’ tiếng Hàn có nghĩa là ông già, đây là cách chơi chữ nói lái Han Jo)
Tôi mỉm cười đồng cảm với Han Jo, người đang bị tấn công từ mọi phía.
‘Anh vất vả rồi.’
Ngay sau đó, tôi nhận được câu trả lời:
‘Cảm ơn. Chúng ta có vẻ cùng cảnh ngộ.’
Chúng tôi trao đổi những ánh nhìn đầy thấu hiểu.
Các thành viên ở cả hai bên bắt đầu phá tan bầu không khí bằng cách trêu chọc người anh cả, rồi bắt đầu tự giới thiệu.
Các thành viên có nhiều điểm khá tương đồng. Tôi và Han Jo, hai trưởng nhóm, đều sinh năm 93, còn Ji Ho và Gi Won, hai em út, đều sinh năm 98. Chỉ khác là giữa chúng tôi có 3 người, còn họ có 7 người. Có lẽ vì thế mà không khí chung khá giống nhau. Dù bên kia có vẻ ồn ào hơn vì có nhiều thành viên hơn.
Một thành viên nhuộm tóc xanh với vẻ mặt nghịch ngợm bước ra phía trước và chào:
– Xin chào. Em là LB ạ.
Ngay lúc đó, ai đó hét lên:
– Tên thật của cậu ta là Gam Na Mu!
– Cái gì vậy. Thằng chó nào đấy?
LB quay đầu lại với vẻ mặt dữ tợn, nhưng không tìm ra thủ phạm. Cậu ta lại ho khan và nói:
– …Khụ khụ. Em là LB. Em là rapper. Vâng, những anh New Black mà chúng em luôn ngưỡng mộ từ xa…
– Ối giời ơi!
“Trời ơi!”
Cả hai bên đều hét lên vì câu nói sến sẩm.
– Na Mu à, sao cậu lại thế? Chúng ta vừa mới làm cho không khí tốt lên mà.
– Cậu ta đang phá hỏng bầu không khí à? Đã phá hỏng luôn rồi?
– Không phải vậy. Ngay từ lúc cậu ta mở miệng, không khí đã tệ rồi.
– Xin lỗi. Na Mu vốn rất giỏi nói những câu sến sẩm.
“Không sao đâu. Chúng tôi cũng hiểu mà.”
“Trong đội chúng em cũng có một người như thế đấy. Cứ đến hội trường lớn là lại nói kiểu ‘Một ngày nào đó, đây sẽ là sân khấu trong mơ của chúng ta~!’ đấy ạ.”
“Hahaha!”
Nghe lời em út nói, đám em của chúng tôi bật cười. Khi tôi ho khan và nhìn đi chỗ khác, Han Jo trên màn hình nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm.
Lúc đó, LB đang bị các thành viên khác trêu chọc liền hét lên:
– Này! Đó là sự thật mà. Thành thật mà nói, khi xem MV hay video biểu diễn của New Black, nhóm em đều phải thán phục. Mọi người hát quá hay…
“Ôi trời! Sao lại nói thế chứ.”
– Lại phá hỏng bầu không khí rồi.
– Mỗi lần đang yên ổn thì nó lại ném đá vào hội nghị rồi.
– Na Mu, vào trong đi nếu không muốn bị đốt.
(Chú thích: trong tiếng Hàn, Namu có nghĩa là cây)
Khi thấy cậu Gam Na Mu buồn bã đi vào, cả hai bên đều vỗ tay cười lớn. Tuy nhiên, nhờ thành viên tên LB này mà bầu không khí đã trở nên thoải mái hơn nhiều.
Ban đầu tôi lo lắng không biết phải làm gì vì quá gượng gạo, nhưng khi các em ở cả hai bên mở lời, mọi thứ nhanh chóng trở nên ồn ào.
Mặc dù văn hóa nhóm có khác nhau, như cách xưng hô giữa các thành viên, nhưng nhìn chung mọi người có cùng gu hài hước.
Họ đã nói chuyện như thể sắp trở thành bạn thân rồi.
Khi bầu không khí tạm lắng xuống, một thành viên có vẻ trầm tính của Street Boys nói:
– Thực ra, trước khi gọi điện, chúng tôi đã rất lo lắng.
“Vậy ạ? Tại sao ạ?”
– Vì chúng tôi không giỏi vui đùa và hơi nhạt nhẽo… Chúng tôi nghĩ các anh New Black sẽ dạn dĩ và vui vẻ hơn nên đã rất lo, nhưng thật may là chúng ta hợp nhau.
“Ồ, các bạn nghĩ mình nhạt nhẽo sao?”
– Vâng.
“Chúng tôi cũng thế.”
– Thật ạ?
“Vâng.”
– Ồ… Ôi trời
“Ồ… Thật không ngờ.”
Ngay lập tức, các em ở cả hai bên nhìn nhau im lặng rồi hét lên
“Woa!”
Ji Ho vẫy tay và hét lên như thể gặp lại anh em sinh đôi thất lạc từ nhỏ:
“Rất vui được gặp các bạn! Chúng tôi cũng rất nhạt nhẽo!”
– Chúng tôi cũng vậy! Chúng tôi thực sự rất nhạt! Thật tuyệt khi những người nhạt nhẽo gặp nhau!
– Woa! Thích quá!
“Chúng ta đặt tên là Gia đình Nhạt nhẽo nhé? Nhạt Fam?”
– Woa! Phấn khích quá!
Nhìn mọi người vui đùa và cười khúc khích, Ri Hyuk có vẻ mặt ngơ ngác như thể bị chóng mặt.
Tôi và Han Jo ngồi đó với vẻ mặt ngẩn ngơ.
Khi tôi giơ lên miếng táo bằng dĩa, Han Jo cũng giơ chai nước lúa mạch 1.5 lít như để chúc mừng.
“Ừm…” Giọng tôi khàn đi.
Sau khi uống một ngụm nước, tôi nói: “… Chúng ta tạm dừng tiết mục thân thiện ở đây và bắt đầu nói về công việc nhé?”
– Đúng vậy. Đã 30 phút rồi, giờ chúng ta nói về công việc thôi.
Các em ở cả hai bên đều kêu “Ôi!” và nói “Chơi thêm 5 phút nữa đi anh? Được không?”, nhưng chúng tôi lạnh lùng phớt lờ.
Jung Hyun nói: “Nhưng vì chúng ta sẽ có sân khấu chung nên cũng phải đặt tên nhóm, đúng không? Chúng ta nên bắt đầu bằng việc đặt tên nhóm trước chứ ạ?”
– Đúng rồi! Hãy đặt tên nhóm trước!
Nhìn các em nhảy lên vui sướng, tôi và Han Jo nhìn nhau.
‘Hay chúng ta tự làm nhé…?’
‘Bỏ hết cái đám này đi và làm sân khấu solo chung nhé.’
Nhưng chúng tôi đồng ý với ý kiến đặt tên trước.
Dù sao thì công việc cũng bắt đầu sau khi thành lập nhóm mà.
Ngay lập tức, ý kiến từ khắp nơi đổ về. LB giơ tay và hét lên:
– New Black và Street Boys, vậy Black Boys thì sao?
– ……
“……”
– Không được à?
– Na Mu, vào trong đi nếu không muốn bị đốt.
LB cụp tay xuống với vẻ mặt như muốn khóc.
Lần này Ri Hyuk đưa ra ý kiến:
“New và Street, vậy News thì sao? Hoặc là Neutron, như neutron trong tiếng Anh ấy…?”
“Ri Hyuk à.” Tôi nói: “Em cũng vào trong đi.”
“……”
Trong khi mọi người cười ầm lên, Jung Hyun lẩm bẩm một mình, xoa cằm: “Newstreet… Newt… Nutria?”
(Chú thích: Vâng, Nutria là con này :)))
“Jung Hyun cũng vào trong nắm tay Ri Hyuk đi.”
“Hừm, cũng không tệ mà…”
Lúc đó, một thành viên của Street Boys nói:
– Sao chúng ta không dùng tên fandom nhỉ? Kết hợp Yoplait của các anh và Concrete của chúng tôi…
(Yoplait là một hãng sữa chua của Pháp)
– Là Soufflé, đồ ngốc.
– Có đầu để làm gì khi không chịu nghĩ thế này.
– Ầy, xin lỗi…
Cùng với những lời chỉ trích gay gắt, thành viên đó xin lỗi với vẻ mặt lúng túng và tất cả cùng cười phá lên. May quá.
Lúc ăn tối nãy, Jung Hyun đã nói “Tên fandom của họ là gì nhỉ? Granite?”
Sau gần 10 phút đưa ra đủ loại ý kiến, ai đó đã đề xuất một ý tưởng tuyệt vời.
– Màu chính thức của chúng tôi là, à, màu kem đánh răng, chúng tôi dùng nó để làm hiệu ứng chuyển màu với màu khác.
“À, vâng.”
– Các anh New Black thì có màu đen. Nếu trộn lại thì sao ta dùng Mint Choco?
“Sao không thử thêm một từ nữa vào cuối? Mint Choco Dan.”
Khi Bi Ju nói xong, chúng tôi nhìn nhau một lúc.
Sau khoảng lặng kỳ lạ đó, tất cả vỗ tay và thán phục.
– Ê… Cái này.
“Ê… Hoàn hảo luôn.”
Đó là khoảnh khắc nhóm hợp tác 14 thành viên ‘Mint Choco Dan’ được thành lập.
(Mint Choco Dan: “Nhóm Sô-cô-la Bạc hà”.)
Chỉ có tôi và Han Jo nhìn nhau trước cái tên gây sốc đó.
‘Hay là chúng ta từ bỏ luôn?’ ‘
‘Đồng ý…’
Chúng tôi trao nhau nụ cười ấm áp giữa đám em ngốc nghếch.
_________________________________________________________
Sau khi nhóm Mint Choco Dan được thành lập, ngay lập tức, cuộc thảo luận về sân khấu chung bắt đầu và cả hai nhóm đều có vẻ mặt nghiêm túc.
Street Boys nhìn những chàng trai đẹp trai trên màn hình.
‘Wow, đẹp trai thật đấy.’
Có thể là do bên kia đã trang điểm, nhưng cơ bản là đường nét của tất cả họ đều rõ ràng đến mức xuyên qua cả cuộc gọi video.
Họ đã nghĩ rằng các anh ấy đẹp trai từ hoạt động album đầu tiên, nhưng có lẽ là do được chăm sóc và hiệu ứng camera thêm chăng.
Có vẻ như họ đã có thêm khí chất nào đó, trở nên lịch lãm hơn.
Trong khi đang nghĩ vậy và quan sát ngoại hình của từng người, Street Boys cảm thấy một tình đồng đội mạnh mẽ.
Khi họ đang nhìn nhau và nghĩ ‘Cậu ấy là anh em của tôi-‘, thì có tiếng ồn ào từ phía bên kia.
Bên New Black cầm điện thoại lên và đổi hướng camera.
Các thành viên khác đứng phía sau, Woo Joo ngồi trước một bộ synthesizer được kết nối với laptop.
– Trước tiên chúng ta phải chọn bài hát, đúng không? Có ai có bài hát nào trong đầu không?
“Ồ, đợi một chút.”
…Không có.
Làm gì có chuyện họ có ý tưởng.
Dù có muốn đưa ra ý kiến gì, công ty luôn nói “Cứ làm theo chỉ đạo, không cần nói nhiều.”
Vì vậy, dù có thích hay không thích concept, họ đã quen với việc không có ý kiến.
Dù sao cũng không ai nghe, nghĩ làm gì cho mệt. Càng nghĩ chỉ càng thêm bồn chồn.
Họ nhìn nhau.
“……”
Họ cảm thấy bối rối vì từ khi còn là thực tập sinh đến giờ chưa bao giờ được đưa ra ý kiến khi làm việc gì đó.
Lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
– Ừm… Thực ra, chúng ta mới gặp nhau nên còn hơi ngượng, đúng không? Vì vậy, khi nói ý kiến của mình, có thể các bạn nghĩ ‘nếu ý kiến của mình không phải ý tưởng tuyệt vời thì sẽ xấu hổ phải không?’
Woo Joo cười và nói:
– Nói bất cứ điều gì cũng được. Ví dụ, Jung Hyun đi.
– Em muốn hát bài đó trong những bài hát thập niên 90. Bài ‘Trạm xe buýt’ của nhóm Hip Hop Trio.
– …Có bài hát như vậy sao?
– Không, em vừa mới nghĩ ra ạ.
Không chỉ New Black bên kia mà cả Street Boys cũng bật cười.
Woo Joo tiếp tục nói:
– Đúng vậy. Cứ nói bất cứ điều gì như thế này cũng được. Hãy cùng nhau nói chuyện vui vẻ nào.
Nhìn nét mặt anh ấy, giống như giáo viên mẫu giáo vậy.
– Jung Hyun.
– Dạ.
– Em ra ngoài đi.
Trong khi rapper biến mất khỏi màn hình, Street Boys bắt đầu nói lắp bắp.
“Ừm, vì chúng tôi là nhóm hip hop. Nên sẽ tốt nếu là bài hát có thể thể hiện được màu sắc hip hop.”
“Đúng vậy. Trong những năm 90 có những bài dance hip hop, đúng không?”
Khi cuộc trò chuyện bắt đầu theo cách đó, các thành viên của Street Boys bắt đầu đưa ra ý kiến.
Sự do dự ban đầu chỉ là tạm thời.
Ngay lập tức, bầu không khí trở nên nóng bỏng.
“Khi trình diễn, các vũ công chính sẽ bước ra phía trước và nhảy như thế này…”
“Vâng vâng! Và ở đó, trong phần vũ đạo, bỏ những động tác như nhảy chân chó ra và…”
“Em em! Em có ý tưởng!”
Có lẽ là do nỗi hận trong lòng bấy lâu nay, hoặc là những ý tưởng đã ấp ủ trong lòng đang được giải phóng.
Như thể đập nước vừa mở cửa xả, ý tưởng tuôn ra từ miệng các thành viên như thác đổ.
Ban đầu, các thành viên New Black cũng cùng nói chuyện, nhưng rồi bị áp đảo bởi khí thế đó và chỉ còn biết đồng tình.
Sau một hồi lâu đưa ra đủ loại ý kiến.
Woo Joo gõ phím đàn piano như tiếng chuông trường học để thu hút sự chú ý.
– Tóm lại, chúng ta muốn một bài hát kết hợp màu sắc hip hop của Street Boys và giọng hát của New Black, đúng không?
“Vâng, đúng vậy.”
Mọi người đồng thanh trả lời.
Woo Joo cười và nói:
– Hmm… Trong khi nghe các bạn nói, tôi đã suy nghĩ và có một ý tưởng. Chúng ta thử hát một bài của tiền bối Trend thì sao?
“Trend ạ?”
– Đó là một nhóm nhạc nổi tiếng với những bài hát đại chúng kết hợp hip hop và vocal, được mọi lứa tuổi yêu thích.
Woo Joo cẩn thận hỏi:
– Thế nào? Có ổn không?
“Vâng. Thành thật mà nói, nếu chúng ta có thể làm tốt thì còn gì bằng. Họ là những tiền bối nổi tiếng với rất nhiều bài hát hay…”
Woo Joo cười và nói:
– Vậy trước tiên chúng ta hãy bắt đầu bằng việc chọn bài hát nhé?
Sau cuộc họp sôi nổi, hai bài hát được chọn vào danh sách ứng cử.
‘Pae’ với màu sắc hip hop mạnh mẽ và ‘Haessal’ với màu sắc vocal nổi bật. Cả hai đều là những bài hát nổi tiếng được công chúng vô cùng yêu thích.
Vấn đề là…
“Không có sự liên quan.”
Han Jo nói với vẻ mặt khó xử.
“‘Pae’ quá hip hop, còn ‘Haessal’ lại quá vocal. Cả hai đều tốt nhưng…”
Sự lo lắng trở nên sâu sắc hơn.
Cả hai bên đều phải có kết quả hài lòng, nhưng nếu chọn một bên thì bên kia sẽ bị lu mờ quá nhiều.
Trong lòng thì muốn chọn ‘Pae’ hơn, nhưng không thể nói với New Black kiểu “Này, làm hip hop đi”.
Mà nếu chọn bài vocal thì lại không thể phát huy thế mạnh của dàn rapper của họ.
Đang cảm thấy khó xử thì Woo Joo nói với giọng điệu như thể đó là điều hiển nhiên:
– Vậy chúng ta làm cả hai nhé?
“Hả?”
Khi các thành viên nhìn nhau, tưởng mình nghe nhầm, thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên như để xác nhận:
– Tôi nghĩ chúng ta có thể làm cả hai. Chúng ta có thể kết hợp chúng. Tất nhiên, về việc phối lại, chúng ta sẽ phải hỏi ý kiến công ty sau…
Woo Joo quay lại nhìn với vẻ mặt ‘Phải không?’, các em khác gật đầu và nói “Điều đó sẽ tốt thôi”.
Các thành viên Street Boys có vẻ mặt ngơ ngác.
“……”
Rồi họ nhìn nhau.
Ánh mắt họ như đang nói ‘Bọn họ đang nói cái gì vậy?’
Kết hợp hai bài hát có màu sắc hoàn toàn khác nhau.
Chỉ riêng việc phối lại một bài đã khó, vậy mà họ đang nói về việc kết hợp hai bài như thể đó là điều hiển nhiên.
Lúc đó, Woo Joo đang ngồi trước synthesizer gọi giọng ca chính:
– Gi Won-ssi, cậu có thể hát thử để tôi nghe âm vực của cậu được không?
“Ồ, vâng.”
Ngay lập tức, Gi Won thể hiện từ âm trầm đến cao, trong khi Woo Joo nhắm mắt suy nghĩ một lúc.
Rồi anh bắt đầu di chuyển ngón tay.
Ban đầu, anh lặp lại giai điệu điệp khúc của ‘Pae’ vài lần, thêm hoặc bớt một vài nốt.
Nó tiếp tục theo cách đó và rồi…
“Hả?”
Không ai kịp nhận ra khi nào, âm thanh từ phím đàn đã tự nhiên biến đổi thành giai điệu của ‘Haessal’.
“……”
Khi mọi người trong phòng khách đang ngồi với vẻ mặt ngạc nhiên, ai đó hỏi với vẻ mặt sửng sốt:
“…Cái gì vậy. Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Nhưng không ai có thể trả lời câu hỏi đó một cách chính xác.
Họ nhìn lại màn hình, nhưng tất cả những gì họ thấy là Woo Joo với nụ cười thoải mái và…
…Không hiểu sao, các thành viên New Black đang cười như thể họ là Tứ Thiên Vương dưới trướng Đại Ma Vương vậy.