Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 160

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai
  3. Chương 160
Trước
Sau

Truyện sẽ được cập nhật vào Thứ 4 hoặc Thứ 5 hàng tuần từ 2 - 10 chương.

Chương 160

Ngay từ đầu, tôi đã không hề có ý định lôi kéo các thành viên vào chuyện này.

Việc tôi phải làm là bảo vệ các thành viên và cùng ONEDEAR bình an vô sự trải qua 5 năm. Tôi không muốn lôi kéo họ vào những việc mình làm để loại bỏ những cản trở đó, tự chuốc lấy những nguy hiểm không đáng có.

“Cậu muốn làm gì? Có gì tôi giúp được không?”

“…Thật ra tôi cũng có nghĩ đến một vài việc. Nhưng không phải chuyện gì to tát đến mức anh hay các thành viên khác phải bận tâm đâu.”

Vì vậy, các thành viên nên tránh xa chuyện này càng nhiều càng tốt.

“Sẽ không có chuyện gì gây hại cho nhóm đâu.”

Vì phải bảo vệ nhóm.

Sức mạnh của hệ thống là tuyệt đối. Vì vậy, quản lý dính phải “Vòng quay xui xẻo” sẽ phải hứng chịu hậu quả nghiêm trọng nhất trong phạm vi ảnh hưởng của vòng quay.

Chỉ là, vận xui của quản lý cần một vật tế thân.

“Nếu mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa. Vậy là được, phải không?”

Và không ai thích hợp làm vật tế đó hơn tôi.

Các thành viên hoàn toàn không liên quan đến chuyện này, không cần thiết phải để nhiều người gánh chịu nguy hiểm không đáng có.

Vì vậy, tôi đã kích hoạt “Vòng quay may mắn” cho các thành viên. Đúng như dự đoán, vận xui né tránh vận may của các thành viên đã đổ ập lên người tôi.

“Cậu từng nghĩ tới trường hợp mọi chuyện không suôn sẻ chưa?”

“Tôi không nghĩ đến. Vì không có lý do gì để mọi chuyện ‘không thành’ cả.”

Gần đây, quản lý không hề che giấu ác ý đối với tôi hay các thành viên ONEDEAR. Anh ta cố gắng dụ dỗ chúng tôi bằng mọi cách, nhưng khi không thành công, anh ta dần trở nên sốt ruột.

“Dù sao thì chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ nổ ra thôi. Tôi chỉ đẩy nhanh nó một chút.”

Vì quản lý sớm muộn gì cũng gây chuyện. Tôi giới hạn đối tượng là bản thân mình và đẩy nhanh thời gian lên.

Thời điểm thích hợp nhất để loại bỏ đội ngũ quản lý một cách êm đẹp mà không gặp phải bất kỳ phản đối nào có lẽ sau này sẽ không đến lần nữa. Tận dụng cơ hội này khi đối phương đã tạo cớ trước là lựa chọn tốt nhất.

Hơn hết, tôi cũng có chỗ dựa để tin tưởng.

Ngay cả khi bị ảnh hưởng bởi “vận xui” do quản lý gây ra, tôi tin rằng hệ thống sẽ không mang đến kết quả tệ đến mức đánh gục tôi.

‘Dù có gì thay đổi đi chăng nữa, hệ thống vẫn là hệ thống.’

Hệ thống muốn duy trì hình ảnh idol “Won Yoo Ha” bằng mọi giá. Vì vậy, tôi nghĩ rằng nó sẽ không gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mức chấm dứt sự nghiệp idol của tôi.

‘…Chỉ là có cú sốc đối với người hâm mộ là điều không thể tránh khỏi.’

Tuy nhiên, so với việc khiến người hâm mộ mệt mỏi vì những hoạt động gây thất vọng và những sự cố nhỏ nhặt, thì thà như thế này còn hơn. Nếu xử lý hậu quả một cách chắc chắn, mọi chuyện sẽ không trở nên tồi tệ hơn.

Cú sốc hiện tại có thể được bù đắp bằng sự bình yên sau này. Nếu chúng tôi không tạo ra những việc khiến mọi người lo lắng về sức khỏe của chúng tôi hoặc dịch vụ của công ty, thì chuyện này sẽ nhanh chóng bị lãng quên.

“Xin hãy xử lý mọi việc thật tốt cùng với thông báo sắp tới. Tôi xin giao lại những việc sau đó cho anh.”

Vậy là tôi đã làm xong việc của mình.

Tôi nghĩ vậy, cúi đầu chào Ha Seung Hyuk thì-

“Cậu có biết điều gì quan trọng nhất trong kinh doanh không?”

“……?”

Khoảnh khắc đó, Ha Seung Hyuk đột nhiên hỏi một câu không liên quan, khiến tôi nghiêng đầu khó hiểu. Ha Seung Hyuk lặng lẽ nhìn tôi và tiếp tục.

“Tôi đồng ý chuyện hình ảnh của công ty là quan trọng. Vì nhận thức của mọi người một khi đã cố định thì rất khó thay đổi, nên việc giải quyết vấn đề hiện tại là phương pháp ít rủi ro nhất.”

“…….”

“Công ty tạo ra hình ảnh cho sản phẩm, nhưng đôi khi họ vứt bỏ chính sản phẩm đó hoặc cố ý làm hỏng nó để bảo vệ hình ảnh công ty. Và hôm nay, Won Yoo Ha đã tự coi mình là một sản phẩm như vậy.”

Tôi im lặng lắng nghe lời của Ha Seung Hyuk. Vì tôi không chắc anh ấy đang cố gắng ám chỉ điều gì, tôi không biết phải thể hiện thái độ như thế nào.

Ha Seung Hyuk tháo chiếc kính đang đeo xuống và đặt lên bàn. Sau đó, anh lặng lẽ lấy thứ gì đó từ ngăn kéo ra và đưa cho tôi.

Vội vàng nhận lấy nó, tôi không giấu được sự nghi ngờ và phải hỏi.

“…Đây là gì vậy?”

Vì thứ Ha Seung Hyuk đưa cho tôi là hai tấm danh thiếp.

Một là của bác sĩ chuyên khoa của bệnh viện đại học, và một là của bác sĩ tâm lý.

Trước câu hỏi của tôi, Ha Seung Hyuk lặng lẽ nhìn xuống tôi rồi mở miệng.

“Tôi là người bán cậu, nhưng đồng thời tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ cậu. Vì thứ tôi bán không phải là hàng hóa mà là con người. Và không còn nghi ngờ gì nữa, hôm nay tôi đã không hoàn thành nghĩa vụ của mình.”

“…….”

“Đây là một trong những biện pháp cải thiện sau đó.”

Có lẽ đây là biện pháp ứng phó chính thống. Để nói với người hâm mộ về tình trạng sức khỏe của tôi, tôi phải đến bệnh viện.

Nhưng.

“Tôi vẫn ổn.”

Không cần thiết phải đến bác sĩ tâm thần. Tôi không bị sốc, và tôi không cần bất kỳ sự điều trị nào.

“Bây giờ thì không được ổn.”

Nhưng khi Ha Seung Hyuk lắc đầu trả lời, tôi không thể không suy nghĩ. Tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì.

“Không giống hàng hóa, trong ngành giải trí một khi con người bị tổn hại thì không thể phục hồi được. Vì vậy, chuyện hôm nay vừa là cách giải quyết nhanh nhất, vừa là lựa chọn tồi tệ nhất.”

Và trước những lời tiếp theo, tôi phải hỏi.

“Anh nghĩ rằng tôi đã làm sai sao?”

“Không. Tôi không phải là người có quyền phán xét điều đó. Nhưng tôi nghĩ đó là một lựa chọn quá dễ dãi.”

Ha Seung Hyuk trả lời như vậy rồi tiếp tục nói với một khuôn mặt mà tôi vẫn không thể nhận biết được cảm xúc.

“Đừng quá dễ dàng đánh cược bản thân như vậy. Một khi cậu bị tổn thương nặng khó có thể hồi phục được. Lần này chỉ là may mắn thôi.”

“…….”

“Nếu có chuyện thật sự  xảy, khi đó mọi thứ đã quá muộn. Và khó mà được đến cơ hội thứ hai lắm. Hãy ghi nhớ điều đó.”

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, tôi im lặng. Nhìn tôi như vậy, Ha Seung Hyuk chỉ nói thêm một câu như một lời cảnh báo.

“Cậu nên biết rõ điều đó.”

* * *

Trên đường trở về ký túc xá sau khi nhận kết quả từ bệnh viện, tôi liên tục sắp xếp những suy nghĩ đang trào dâng.

Lời nói của Ha Seung Hyuk, dư âm của vụ việc lần này, phản ứng của người hâm mộ, tôi sắp xếp tất cả những vấn đề đó và từng bước làm rõ suy nghĩ của mình, nhưng tôi không thể dễ dàng đưa ra kết luận về một vấn đề.

‘Vận.’

Đó chính là về tình trạng hiện tại của tôi.

‘Vòng quay xui xẻo sẽ gây ra tác động lớn nhất cho người sử dụng.’

Tại sao tôi lại bình an vô sự đến vậy vào ngày mà quản lý phải nhận kết quả nghiêm trọng nhất thông qua vòng quay xui xẻo? Quản lý đã không thể tránh khỏi việc sụp đổ, nhưng vẫn còn chỗ cho tình hình trở nên tồi tệ hơn.

‘Vết thương của tôi.’

Hành vi bạo lực của quản lý đã không thành. Đó là chuyện tốt, nhưng khi nhìn vào tình hình, đó cũng là một điều kỳ lạ.

‘Nó trở thành “may mắn” cho quản lý.’

Nếu quản lý gây ra vết thương cho tôi, tình hình sẽ trở nên tồi tệ hơn, điều đó sẽ đẩy quản lý vào đường cùng.

Nói cách khác, vòng quay xui xẻo không có lý do để tránh gây ra vết thương cho tôi.

Nhưng tôi đã tránh được vết thương đó bằng cách ngã xuống. “Vận xui” đã được giảm thiểu bằng những vết trầy xước và vết bầm tím nhẹ.

‘Tại sao?’

Tôi không thể không cảm thấy khó chịu vì tôi không tìm ra lý do. Nếu có điều gì đó ẩn giấu mà tôi không biết trong hệ thống, tốt hơn là nên nắm bắt nó.

Tôi sắp xếp suy nghĩ và bước vào ký túc xá.

“……!”

“Về rồi à?”

Ngay khi bước vào ký túc xá, tôi không thể không dừng lại ngay lập tức.

Bởi vì bây giờ bình minh vừa ló dạng ngoài cửa sổ, nhưng các thành viên không thiếu một ai, tất cả đang ngồi quanh phòng khách với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Không cần phải xin lỗi đâu. Chuyện gì thì lát nữa nghe cũng được.”

“Ngồi xuống đi, Yoo Ha.”

“…….”

Khoảnh khắc đó, tôi nhớ lại những lời Cheon Serim đã nói trước khi tôi đến công ty, tôi lặng lẽ bước vào và ngồi xuống phòng khách.

Do Ji Hyuk nhìn tôi, anh hỏi.

“Đã đến bệnh viện chưa?”

“Vâng, cơ thể em… vẫn ổn. Chỉ là có vết bầm tím thôi….”

“Không bị trật khớp ở đâu hay bị chấn động não gì chứ, không có chuyện đó chứ?”

“Không, anh chỉ bị trầy xước vì ngã xuống sàn thôi.”

“…Vậy thì may quá.”

Yoo Chan Hee xoa ngực như thể vừa trút được gánh nặng. Tiếp theo là Cheon Serim.

“Công ty thì sao ạ? Anh đã đến đó chưa?”

“Ừ, công ty sẽ đưa ra thông báo chính thức vào lúc 8 giờ hôm nay. Về các biện pháp đối phó chi tiết thì…”

“Những chuyện đó.”

Tôi định truyền đạt những biện pháp đối phó mà tôi đã nghe từ Ha Seung Hyuk thì giật mình quay đầu lại trước giọng nói đột ngột vang lên của Ju Danwoo.

“…Để sau đi. Bây giờ không phải lúc cho nó.”

“…”

Vì giọng nói của Ju Danwoo trầm xuống tối tăm nhất từ trước đến nay.

“…Yoo Ha à.”

Ju Danwoo xoa mặt như thể đang thấy khó khăn. Tôi im lặng ngậm miệng, chờ đợi lời của Ju Danwoo.

Đồng thời, tôi bận rộn sắp xếp suy nghĩ, dự đoán anh ấy sẽ hỏi tôi đã nói gì với quản lý khi sự việc xảy ra.

Nhưng.

“Em có thật sự ổn không?”

Một câu hỏi bất ngờ quay trở lại, khiến tôi không thể dễ dàng trả lời, tôi ngập ngừng một lúc.

Tôi đã giải thích về kết quả chẩn đoán nhận được từ bệnh viện. Vậy thì.

‘…Anh ấy hỏi tôi có bị sốc hay không sao?’

Ju Danwoo đang hỏi liệu tinh thần của tôi có ổn không.

‘…Mình có bị sốc không nhỉ?’

Lúc đó, tôi mới bắt đầu kiểm tra lại trạng thái của mình.

Nếu hỏi tôi có bị sốc không, thì tôi nên trả lời là có. Dù tôi đã cố ý gây ra mọi chuyện, nhưng tôi đã suýt chút nữa không né được việc ai đó trực tiếp vung tay về phía mình.

“…Em ổn.”

Nhưng chỉ có vậy thôi.

Tôi đã biết từ đầu rằng quản lý có ác ý với tôi, chính tôi đã cuối cùng còn lợi dụng nó để thúc đẩy vụ thay thế đội ngũ quản lý.

Rủi ro ít hơn tôi nghĩ, nếu công ty ứng phó tốt, rủi ro đó sẽ còn giảm hơn nữa.

“Anh không cần phải lo lắng quá đâu. Vì em cũng không nói gì để quản lý có thể bắt bẻ cả, mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp, và sẽ không có chuyện gì gây hại cho các hoạt động sau này đâu…”

Vì vậy, thực sự không có gì phải lo lắng.

“Yoo Ha à, anh không tò mò về việc em và quản lý đã nói gì đâu. Về các hoạt động sau này cũng vậy, quan trọng đấy nhưng bây giờ anh không muốn nghe.”

“…”

“Nếu em muốn nói thì có thể nói bất cứ lúc nào, nhưng điều anh muốn hỏi trước hết là… em có chắc là mình không bị sốc không? Anh muốn biết em có thật sự không sao không.”

“…Em xin nhắc lại lần nữa, em thật sự ổn…….”

Tôi cảm thấy như đầu óc mình tạm thời ngừng hoạt động trước những lời Ju Danwoo nói.

“Em, trên đường đến Seoul đã liên tục run rẩy đấy.”

Vì tôi đã nghe thấy những lời mà tôi hoàn toàn không ngờ tới.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 160

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE