Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 157
Truyện sẽ được cập nhật vào Thứ 4 hoặc Thứ 5 hàng tuần từ 2 - 10 chương.
Chương 157
‘Hôm nay sao mọi chuyện lại không suôn sẻ thế này?’
Quản lý vừa dừng xe ở địa điểm tổ chức sự kiện, vừa nghĩ thầm với vẻ khó chịu. Sau 5 tiếng lái xe liên tục, cơ thể anh đã gần như rã rời.
Với 5 năm kinh nghiệm làm quản lý, anh không dễ gì mệt mỏi vì việc lái xe. Nhưng lý do khiến anh cảm thấy ngày hôm nay không hề dễ dàng là vì những chuyện không may cứ liên tục xảy ra.
‘Cái gì vậy? Sao lại thế này?’
Mọi chuyện bắt đầu từ việc lốp xe bị hỏng đột ngột. Vừa rời khỏi ký túc xá không lâu, lốp xe đã bị hỏng, khiến anh phải nhanh chóng thay lốp.
Thêm vào đó, không có chỗ nào để thay lốp xe vào sáng sớm, cuối cùng quản lý đành phải gọi đồng nghiệp đến đổi xe.
Việc đó đã tốn rất nhiều thời gian, nhưng trên đường đi cũng không dễ dàng gì. Liên tục bị chen lấn, rồi có một chiếc xe gặp tai nạn bất ngờ làm tắc nghẽn đường cao tốc, sau đó còn bị một tài xế chửi bới vô cớ.
Vì lo sợ những tình huống đột ngột xảy ra, anh đã khởi hành sớm hơn dự kiến, vì thế mà không bị trễ buổi tổng duyệt buổi sáng. Nhưng chắc chắn một điều, quãng đường đến được đây đã vô cùng vất vả.
Trong lúc đó, vì những người hâm mộ đang chờ đợi các thành viên ở gần địa điểm tổ chức sự kiện khiến lối vào bị cản trở, sự khó chịu của quản lý càng dâng lên đến đỉnh điểm.
“Này mấy đứa!”
“Chào mọi người! Hẹn gặp lại sau nhé!”
Trong khi đó, các thành viên còn mở cửa sổ xe ra chào hỏi một cách thản nhiên, quản lý cuối cùng không thể nhịn được mà phải thốt lên một cách gay gắt.
“Này, vì mấy đứa làm thế nên mới càng có nhiều người vây quanh đấy. Đừng làm mấy trò vô ích đó nữa, đóng cửa xe lại đi.”
“…”
Ngay lúc đó, không chỉ các thành viên ở hàng ghế sau mà cả bên ngoài cũng im lặng, quản lý cảm thấy có gì đó không ổn, anh liếc nhìn ra sau bằng gương chiếu hậu. Vì anh nhận ra giọng mình có vẻ hơi lớn tiếng.
“… Mọi người đi ăn cơm đi nhé, tối đến lạnh đấy, nhớ mang theo cả túi sưởi nữa nhé.”
Nhưng ngay sau đó, Won Yoo Ha vừa mỉm cười dịu dàng chào những người hâm mộ bên ngoài, vừa tự nhiên đóng cửa xe lại, quản lý nhanh chóng quay đầu nhìn về phía trước.
“Anh.”
“Ừ.”
Lúc đó, Won Yoo Ha từ phía sau lên tiếng, anh lại quay đầu lại. Won Yoo Ha nhìn anh một cách im lặng rồi nói.
“Em mong là anh sẽ cẩn thận lời nói khi có người hâm mộ ở gần. Em thấy anh nói như vậy không thích hợp, và em cũng không thích người hâm mộ nghe thấy những lời đó.”
“…”
Nghe vậy, quản lý không khỏi cảm thấy sự tức giận trong lòng lại dâng lên.
Won Yoo Ha nói không sai. Rõ ràng, là một người làm việc liên quan đến người hâm mộ, quản lý ở bên cạnh nghệ sĩ mà ăn nói như vậy là điều không đúng. Nếu người hâm mộ nghe thấy những lời đó, có thể dẫn đến nhiều hệ luỵ khác.
Nhưng.
“… Anh thấy buồn, Yoo Ha à. Sao em lại không hiểu anh. Anh đã nói rồi mà, cứ tạo cớ như vậy chỉ khiến các em gặp nguy hiểm thôi.”
Mặc dù vậy, quản lý không có ý định lùi bước. Theo anh, Won Yoo Ha đang bị cuốn vào cái bẫy là hình tượng thần tượng yêu thương người hâm mộ, nên mới phải chịu đựng những phiền phức không đáng có.
“Xác định ranh giới với người hâm mộ đến đâu cũng là việc của các em. Được tiếng là tốt với người hâm mộ thì tốt thôi. Nhưng như vậy chỉ khiến các em càng gánh vác thêm nhiều nghĩa vụ, nhân viên cũng mệt mỏi hơn. Anh cũng có những suy nghĩ của riêng mình nên mới nói với các em như vậy.”
Quản lý nói xong, đồng thời quan sát sắc mặt của những người ở hàng ghế sau. Thấy Won Yoo Ha im lặng lắng nghe những lời anh nói. Quản lý thay đổi thái độ, bắt đầu dỗ dành.
“Em biết là anh nói những điều này đều vì các em đúng không? Người hâm mộ quan trọng thật, nhưng anh phải coi trọng các em hơn. Đặc biệt là việc liên quan đến sự an toàn của các em, anh không thể lùi bước. Dù có thấy khó chịu thì anh mong em hiểu. Em hiểu chứ?”
Chưa kịp nghe câu trả lời, xe đã dừng lại. Quản lý lập tức bước xuống xe. Lúc các thành viên đang lần lượt bước xuống theo sau anh.
“Chúng tôi quan trọng đến mức khiến anh có thể suýt giết chết một đứa trẻ…”
Một giọng nói như đang lẩm bẩm đột nhiên lọt vào tai.
Khi quản lý bất giác quay đầu lại, Won Yoo Ha vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì, đang nhìn anh.
“Xin hãy dẫn đường, anh. Chúng ta đến muộn rồi.”
* * *
“Yoo Ha à, hôm nay em có chuyện gì không ổn sao?”
Trên đường về sau buổi tổng duyệt, Ju Danwoo đi bên cạnh hỏi tôi, anh nhìn tôi. Khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
“… Chuyện gì ạ?”
Tôi biết rõ anh ấy đang hỏi gì, nhưng tôi lại một lần nữa đánh trống lảng. Thấy vậy, Ju Danwoo liếc nhìn quản lý đang đi phía trước rồi nhỏ giọng nói tiếp.
“Quản lý bình thường cũng đã hay nói những lời… không hay, nhưng hôm nay có vẻ còn quá đáng hơn. Anh cũng thấy anh ấy có vẻ không vui lắm…”
“Cũng phải thôi, anh ấy đã vất vả từ sáng sớm mà.”
“Yoo Ha cũng có vẻ giận.”
“Anh cũng vậy mà.”
“…”
Ju Danwoo có vẻ ngạc nhiên trước lời nói của tôi, anh im lặng. Có vẻ như anh ấy cũng đã tức giận trước những lời quản lý hyung đã nói với người hâm mộ lúc nãy.
Mọi người chỉ đang dò xét nhau, vì tất cả các thành viên khác đã quá quen thuộc với việc quản lý cứ nhắc đến vấn đề an toàn.
Mọi người đều biết an toàn là quan trọng. Hầu hết các thành viên, bao gồm cả tôi, đã từng bị tổn thương bởi những người hâm mộ cuồng nhiệt trong thời gian hoạt động của Design Your Idol.
“Người không biết giữ khoảng cách thực sự là quản lý hyung mới đúng.”
Phần lớn người hâm mộ không phải là fan cuồng. Hơn hết, cái “khoảng cách” đó, cả người hâm mộ lẫn các thành viên khác, bao gồm cả tôi, đều có thể điều chỉnh được.
Không ai biết khoảng cách bao nhiêu là phù hợp. Đó là vấn đề cần phải điều chỉnh và phù hợp dần trong tương lai, nhưng tất cả các thành viên đều đồng ý rằng nên giao tiếp nhiều hơn với người hâm mộ, tức là làm những gì chúng tôi có thể và nên làm.
“… Vì anh ấy cứ làm những hành động lộ liễu như vậy nên em không thể không tức giận.”
Hơn nữa, tôi cũng hiểu cái gọi là “an toàn” mà quản lý nói chỉ là cái cớ để thao túng chúng tôi.
“Nhưng hôm nay có vẻ như anh cũng dễ nổi nóng hơn mọi khi.”
Lúc đó, Cheon Serim từ phía sau tiến tới khoác vai tôi. Cheon Serim, với giọng điệu tinh ranh, nhìn tôi chằm chằm, hỏi.
“Không thể chịu đựng được nữa, hay chỉ là không muốn chịu đựng nữa?”
“Có phải cả hai không?”
Sau khi Aiden Lee vừa nói thêm, Ju Danwoo, người vừa đi vừa suy nghĩ, lại lên tiếng.
“Anh cũng thấy chuyện hôm nay khá khó chịu, anh mong là sẽ không có chuyện như vậy nữa. Nhưng… anh hơi lo lắng.”
“… Lo lắng về điều gì ạ?”
“Mặc dù bình thường anh ấy hay nói những lời thô lỗ, nhưng hình như mọi chuyện đang ngày càng trở nên quá khích. Bây giờ không phải là về an toàn nữa mà là…”
Ju Danwoo khẽ thở dài. Rồi anh dừng bước, sau khi xác nhận quản lý hyung đã vào phòng chờ, anh nói với tôi.
“Dường như mục tiêu của anh ấy chỉ là không được thua đâu.”
Tôi cho rằng đó là phân tích chính xác. Thái độ của quản lý ngày càng trở nên quá khích trong suốt thời gian hoạt động này.
Mặc dù vẫn viện cớ là vì an toàn, nhưng giờ đây, điểm khởi đầu cho những hành động kiểm soát chúng tôi của quản lý chỉ còn lại sự cố chấp.
Vì vậy, dạo gần đây, các thành viên càng ngày càng chỉ nghe lời quản lý bằng một tai, và điều đó càng thúc đẩy sự cố chấp của anh ta.
Cuối cùng, cuộc chiến này đã trở thành cuộc chiến mà ai mất kiên nhẫn trước sẽ thua.
“Có lẽ chúng ta nên cẩn thận thì hơn.”
Ju Danwoo nói thêm, tôi nhìn anh. Joo Danwoo có vẻ mặt hơi lo lắng.
“Chỉ là tôi bất an thôi. Nếu quản lý hyung… thực sự nghĩ rằng không thể thua bằng mọi giá, thực sự có thể có chuyện gì đó xảy ra. Anh ấy sẽ hành động như thế nào.”
“Em đồng ý. Không cần phải nhường nhịn, nhưng em nghĩ cũng không cần thiết phải làm mọi chuyện trở nên căng thẳng hơn. Và…”
Cheon Serim liếc nhìn về phía Aiden Lee.
“… Có vẻ như sẽ sớm có một trận chiến?”
Nói rồi cậu ấy cười, tôi biết Cheon Serim đã nắm bắt được tình hình trên SNS.
Tôi gật đầu một cách vừa phải. Và trong khi nhìn thấy quản lý rút điện thoại ra để kiểm tra thứ gì đó, rồi cứng đờ mặt trong phòng chờ, tôi nghĩ.
Quả thực, thời gian không còn nhiều nữa.
* * *
“Chết tiệt!”
Khi sự kiện bắt đầu, quản lý vội vàng kiểm tra điện thoại và dậm chân. Tin nhắn vẫn liên tục đến, trong khi đầu mẩu thuốc lá trên tay anh vẫn cháy âm ỉ.
[Trưởng phòng: Cậu về trước đi.]
[Trưởng phòng: Giờ em út đang xuống, khi nào nó đến thì đổi ca rồi viết thư xin lỗi. Hôm nay xem tình hình trước, mai hẳn đăng tải lên. Sau đó thì chỉ làm việc theo lịch trình nội bộ thôi, vài tháng sau sẽ quay lại làm hoạt động bên ngoài.]
Lý do chỉ có một.
– Bánh sinh nhật của Aiden có dâu tây bên trong và đã xác nhận Aiden bị dị ứng dâu tây. Nếu nhìn vào logo trắng được in nổi trên tấm bảng dưới bánh, có vẻ nó là sản phẩm của thương hiệu này, sau khi hỏi thăm thì không thể xác nhận được có phải quản lý đã mua hay không, nhưng nhìn vào hình dạng của kem hoặc mứt bên trong, có vẻ là sản phẩm của công ty này, và họ đã nhận xác nhận từ nội bộ. (Link), (Ảnh)
– Đây là phần tôi tìm thấy khi xem cuộc phỏng vấn của mẹ Aiden Lee, Emily Diane, có câu trả lời rằng con trai bà bị dị ứng dâu tây. Aiden có một người chị gái, theo tình hình hiện tại thì có vẻ chắc chắn là Aiden, tôi đã đính kèm một hình ảnh dịch chuyên nghiệp để phòng trường hợp hiểu sai.
– Đến mức này có phải quản lý suýt giết chết một đứa trẻ không?
Việc Aiden Lee bị dị ứng với dâu tây, và việc nhóm quản lý đã chuẩn bị bánh dâu tây nhân ngày sinh nhật của cậu ấy, đã bị người hâm mộ phát hiện.
Sau khi làm sáng hình ảnh mờ nhạt trên U-Live và cố gắng tìm ra logo mà không nhìn rõ, rồi tìm kiếm cả cuộc phỏng vấn của mẹ Aiden Lee, bằng cách nào đó, họ đã tìm ra bằng chứng.
Nếu người hâm mộ đã tìm ra bằng chứng đến mức này, thì không thể vãn hồi được nữa. Tình huống cần phải giải thích đã đến.
May mắn Aiden Lee đã không ăn bánh, có vẻ có thể khép lại vụ việc bằng vấn đề sơ suất, nhưng mặc dù vậy, quản lý vẫn cảm thấy lo lắng.
‘Liệu những đứa này có chấp nhận cho mình quay lại không?’
Anh nghĩ rằng khi quản lý bị thay thế, việc quay lại có mức độ khó khăn theo yêu cầu của nghệ sĩ.
Anh đang làm quản lý chuyên trách từ khi nhóm ra mắt, nhưng anh không nghĩ rằng các thành viên của One Dear sẽ chỉ đứng nhìn khi anh được quay trở lại. Anh cảm thấy người quản lý được thay thế có thể được giữ lại làm quản lý chuyên trách.
“Chết tiệt, không được.”
Việc thăng chức lên một vị trí cao hơn hoặc chuyển đến một công ty khác đều là những phần thưởng chỉ có được khi anh quản lý tốt One Dear. Nếu anh bị giáng chức để tự kiểm điểm, tất cả những phần thưởng đó sẽ tan thành mây khói.
Vì vậy, sự khó chịu dâng lên đến đỉnh điểm càng lớn hơn khi có tin nhắn rằng nhân viên trẻ nhất của đội quản lý đang đến.
[Make A K-POP] là một sự kiện có sự tham gia của nhiều thần tượng K-POP. Vì vậy, người hâm mộ đã tập trung ở bãi đậu xe để xem các thành viên tới và tan làm, nếu chỉ One Dear đến muộn sẽ bị nghi ngờ.
“Thật sự không có gì suôn sẻ cả.”
Vì vậy, quản lý đã quyết định địa điểm gặp nhân viên trẻ nhất, thay đổi người lái xe ở đó. Anh phải chịu đựng sự khó chịu hơn nữa vì anh không nghĩ rằng mình đã làm sai đến mức phải làm như vậy.
“Mọi người ơiii!”
“Ji Hyuk à!”
“Chan Hee ya!”
“Danwoo! Yoo Ha à!”
“Aiden! Aiden à, cậu có ổn không?”
Và sự tức giận của anh càng tăng lên khi anh đưa các thành viên đến bãi đậu xe để tan làm. Vì anh thấy những người hâm mộ đang nhìn chằm chằm vào mình trong khi nhìn các thành viên.
Ánh mắt như đang kiểm tra xem đấy có phải là người quản lý gây ra vấn đề không. Với ánh mắt sắc lạnh đó, quản lý đã cố gắng đưa các thành viên lên xe càng nhanh càng tốt.
“Các em, lên xe nhanh lên! Cứ chần chừ mãi thì không về được đâu!”
Anh thừa nhận rằng tay anh có hơi thô bạo.
“Em xin lỗi, nhưng xin đừng động vào bọn em như vậy nữa.”
Không phải có lý do cả sao. Rõ ràng ai mới là người làm khổ người khác khi vẫy tay với người hâm mộ một cách vô ích.
“Gì cơ?”
“Xin anh đừng đẩy các thành viên của chúng em, mà hãy nói bằng lời nói. Anh, em mong anh đừng đối xử với các thành viên như vậy nữa.”
“Này, anh làm tất cả vì sự an toàn của các em…”
Bình thường đến mức này thì đã chịu thua rồi mà.
“An toàn sao? An toàn của ai ạ?”
“Đương nhiên là của các em…”
“Anh, em cứ có cảm giác như anh đang nhầm lẫn điều gì đó.”
Quản lý nghĩ, trong một ngày mà mọi chuyện đều không thuận lợi như hôm nay, anh ta không nên làm như vậy.
“Thực sự đấy, anh mới là người đang khiến chúng em gặp nguy hiểm.”
“Gì cơ?”
“Nói thì hay, anhlà người bảo vệ chúng em ở cự ly gần nhất. Nhưng ngược lại thì…”
Quản lý nhìn vào mặt Won Yoo Ha. Won Yoo Ha đang nhìn anh với một khuôn mặt không thể hiểu được, ánh mắt khinh thường anh một cách khó chịu.
“… Có nghĩa là có thể gây hại ở khoảng cách gần nhất.”
Anh đang thực sự hành động y như vậy đó?
Ánh mắt Won Yoo Ha đang thầm hỏi như vậy, và khi đối diện với ánh mắt đó, ý nghĩ không được thua đột nhiên ập đến trong đầu.
“Aaaaa!”
“Yoo Ha!”
“Won Yoo Ha!”
“Đồ khốn nạn!”
…Thực ra ban đầu anh không có ý định đó.
Mặc dù chưa từng làm điều đó trước đây, nhưng quản lý đã gây ra một việc không thể cứu vãn được.
Như thể bị ai đó mê hoặc.