Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai - Chương 156
Truyện sẽ được cập nhật vào Thứ 4 hoặc Thứ 5 hàng tuần từ 2 - 10 chương.
156화
“Chết tiệt, đi nhanh một chút đi…”
Quản lý của One Dear lẩm bẩm chửi thề rồi vứt điếu thuốc đang hút xuống đất. Để mặc cho tàn thuốc cháy âm ỉ, anh ta nhìn chằm chằm về phía ký túc xá của One Dear.
Lúc này trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
“Cậu đã quản lý đám nhóc này như thế nào vậy?”
Đó là lời anh đã nghe được từ trưởng phòng của phòng quản lý ngày hôm qua.
Với 5 năm kinh nghiệm làm quản lý, anh được tuyển dụng gần đây và làm việc tại Road Entertainment.
Ban đầu, anh đã nghĩ công việc này sẽ rất dễ dàng. Chỉ có lịch trình bận rộn là vấn đề cần quan tâm thôi, theo kinh nghiệm của anh, không có nghệ sĩ nào dễ quản lý hơn người mới vào nghề cả.
‘Đáng lẽ phải làm theo những gì được bảo và đi theo những gì được hướng dẫn mới đúng.’
Anh chưa bao giờ gặp khó khăn trong việc quản lý người mới.
Những người mới thường chưa có khái niệm về cách ngành giải trí vận hành, hơn nữa vẫn còn chút non nớt của thời gian làm thực tập sinh, nên thường sợ hãi khi gặp nhân viên công ty.
Và người quản lý này đã có kinh nghiệm trong việc nắm thóp những người mới.
“Cứ làm sao để chúng ta dễ quản lý là được, đừng làm những việc phiền phức. Phải khiến chúng nghe lời cậu. Việc đó có dễ không? Cậu đã từng làm rồi mà.”
Chính vì điều đó mà người quản lý này đã vào được công ty nhờ các mối quan hệ.
‘Nói thì dễ.’
Thái độ mà quản lý phải thể hiện với nhóm One Dear rất đơn giản.
Sắp xếp lịch trình ở mức vừa phải, không gây ra vấn đề gì, đồng thời gieo vào lòng các thành viên sự bất mãn với công ty. Làm giảm đi ý chí hoạt động của họ, bằng mọi giá khiến họ muốn nhanh chóng rời đi.
Hơn hết, việc đối xử khéo léo với người hâm mộ cũng rất quan trọng. Gây ra những tranh cãi phiền phức đến mức gây hao tổn tinh thần mà không đến mức bị công khai, làm người hâm mộ cảm thấy mệt mỏi.
Và lý do quản lý này tham gia vào cuộc chiến tâm lý này chỉ có một.
Kinh doanh thần tượng là công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ. Việc thu hút người hâm mộ là ưu tiên hàng đầu, nhưng còn một điều quan trọng hơn.
– Tôi không thể chịu đựng được nữa rồiㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Mấy đứa có đẹp đến mấy thì công ty cũng quá tệ, làm sao có thể tin tưởng vào công ty như vậy chứ haha. Đây chẳng khác gì cùng nhau chìm xuống cả, có lý do gì khi theo đuổi đam mê mà lại căng thẳng thế này không?
– Mấy đứa ơi, đây là điều ước cuối cùng của tôi, xin hãy rời đi… Những đứa trẻ ngoan ngoãn đang bị trói buộc ở một công ty nhỏ, bây giờ đến cả người hâm mộ cũng bị lôi vào, đây rốt cuộc là trò gì thế… Tôi đã cầu xin được rời đi suốt n ngày rồi, bây giờ thực sự là giới hạn của tôi.
– Tôi muốn nhìn thấy mấy đứa lâu dài, nhưng tôi thực sự không biết, liệu chúng ta có nên dùng tiền để ủng hộ một công ty như vậy không?
Đó là việc duy trì những người hâm mộ bị nhóm thu hút.
Điều quan trọng nhất để duy trì người hâm mộ, dĩ nhiên, là sự nỗ lực của chính thần tượng. Tuy nhiên, vai trò của công ty cũng quan trọng không kém.
Chăm sóc thần tượng một cách hời hợt chắc chắn sẽ gây ra sự phẫn nộ của người hâm mộ, và đôi khi dẫn đến việc họ đoàn kết lại.
Nhưng nếu ngay từ đầu đã không có nhiều kỳ vọng, thì họ cũng sẽ ít mong đợi hơn.
Từ góc độ của người hâm mộ, những vấn đề nhỏ nhặt không thể hiểu được sẽ tích tụ lại, làm giảm đi sự kỳ vọng và hạ thấp tiêu chuẩn của họ.
Ban đầu, họ có thể lên tiếng, nhưng một khi đã chấp nhận, thì những hành động hời hợt này dù vẫn gây ra sự bất mãn, nhưng không còn cách nào khác là phải chấp nhận. Rồi đôi khi lại nhận được những lời khen ngợi bất ngờ.
Người quản lý đã chứng kiến nhiều công ty giải trí thao túng người hâm mộ theo cách này, và bản thân anh ta cũng đã góp phần vào đó.
Đáng lẽ sau những hành động thao túng như vậy, phải có phần thưởng, nhưng Road Entertainment lại khác. Mục tiêu của trưởng phòng là để người hâm mộ rời đi.
“… Ha.”
Tuy nhiên, lần này, mọi việc không diễn ra như mong muốn. Vì có yêu cầu từ phía nghệ sĩ, và hoạt động của One Dear lần này đã tạo được tiếng vang lớn, nên thay vì lượng fan trung thành giảm đi, lại có thêm người hâm mộ mới.
‘Nếu một thành viên gây ra tranh cãi, sẽ là tốt nhất.’
Và lý do người quản lý muốn ngăn chặn hoạt động của One Dear thông qua những hành động đó, không gì khác hơn là để One Dear nhanh chóng tan rã.
Chính xác là để Road Entertainment và Giám đốc Ha Seung Hyuk phải từ chức.
‘Tôi không biết giám đốc có năng lực đến mức nào mà phải bị kiềm chế đến mức này, nhưng điều đó không có hại gì cho tôi…’
Công ty có sụp đổ thì anh cũng đã được hứa hẹn sẽ được giới thiệu công việc khác, việc duy trì công việc một cách chật vật cũng không thành vấn đề. Những gì anh phải làm là đối xử tốt với các thành viên One Dear theo chỉ thị của trưởng phòng mà thôi.
Nhưng so với dự kiến, nhóm One Dear không hoạt động theo ý anh muốn.
‘Có lẽ vì có hai người có kinh nghiệm?’
Người quản lý lại lấy điếu thuốc ra châm lửa, rồi tặc lưỡi. Đã từng xuất hiện trên nhiều phương tiện truyền thông từ nhỏ, Kang Hyunjin, người hiểu rõ về ngành giải trí, thêm Do Ji Hyuk, người từng là thành viên của một nhóm nhạc tan rã, đã có những hoạt động không hề dễ dàng.
Hơn nữa, có lẽ vì đã quen với việc xuất hiện trên truyền hình thông qua các chương trình sống còn, các thành viên khác cũng không hề kém cạnh. Khác hẳn tình hình với những người mới vào nghề trước đây.
“Ơ~ anh có vẻ hiểu sai rồi đấy? Em chưa từng nghe đến chuyện đó. A ha ha, có cái gì là đương nhiên đâu~ Nếu không được quy định trong hợp đồng thì chúng ta cứ làm theo cách của mình thôi.”
“Ồ~ Hàn Quốc thường như vậy sao? Em không biết. Yoo Ha! Đây có phải là lẽ thường không?”
“À… Xin lỗi ạ. Ừm, nhưng… em nghĩ chúng ta cần phải thảo luận với các thành viên một lần nữa.”
“À… được rồi, em hiểu! Nhưng em nghĩ em có thể tự giải quyết được.”
Khác với những người mới khác, những người thường phải làm theo vì lý do sức khỏe, an toàn, hoặc vì người hâm mộ, các thành viên One Dear không ngần ngại đưa ra ý kiến của bản thân.
Nhưng trong số đó, người khó đối phó nhất là…
“Anh, đi thôi.”
“Hả? Ừ.”
Đang mải mê suy nghĩ, người quản lý giật mình khi nghe thấy câu nói của Won Yoo Ha, người đã bước ra khỏi tòa nhà và mở cửa xe. Won Yoo Ha nhìn chằm chằm vào đống tàn thuốc dưới đất và điếu thuốc đang cháy trên tay anh ta một lúc, rồi lặng lẽ lên xe.
‘Thằng chết tiệt.’
Người quản lý cảm thấy ánh mắt lãnh đạm đó có vẻ như đang chỉ trích mình như vậy, anh cố gắng hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn giận. Theo thói quen, anh lẩm bẩm chửi thề Won Yoo Ha trong lòng rồi lên xe.
“Đi đến đó mất bao lâu ạ?”
“Khoảng 4 tiếng. Chúng ta xuất phát ngay bây giờ.”
Những người có kinh nghiệm và những người từng tham gia các chương trình sống còn đều khó đối phó như nhau, nhưng người khiến anh khó chịu nhất vẫn là Won Yoo Ha.
‘Có lẽ vì đã trải qua nhiều thăng trầm.’
Không nghi ngờ gì nữa, cậu ta rất nhạy bén. Cũng là một người có đầu óc nhanh nhạy. Vì vậy, anh không thể hiểu được Won Yoo Ha.
“Yoo Ha à, em có biết Aiden bị dị ứng với dâu tây không?”
“Có.”
Lần này cũng vậy.
“Cái gì? Biết rồi sao? Vậy tại sao không nói?”
Nghe Won Yoo Ha nói vậy, người quản lý tức giận. Ngay từ đầu, việc mua một chiếc bánh không trang trí là theo ý của anh, nhưng anh hoàn toàn không biết rằng Aiden Lee bị dị ứng với dâu tây.
“Cậu bị điên à? Tôi chỉ bảo đừng cố gắng chăm sóc bọn nó thôi, tôi có bảo cậu giết nó đâu? Nếu nó ăn bánh rồi bị khó thở trên U app thì sao, liệu chúng ta có yên ổn không?”
Anh không có gì để phản bác lại lời của trưởng phòng, nhưng anh cảm thấy oan ức. Chẳng phải trưởng phòng là người bảo không cần phải quan tâm đến mức đó sao.
Dù đã dùng nhiều thủ đoạn để thao túng nghệ sĩ và người hâm mộ, nhưng anh cũng có giới hạn nhất định. Chỉ hành động ở mức không phải chịu trách nhiệm, không đến mức bị công khai.
Nhưng lần này, anh nghĩ, nó thực sự nguy hiểm. Anh cảm thấy ớn lạnh sống lưng khi nghĩ rằng nếu làm sai, anh có thể phải chịu trách nhiệm lớn.
May mắn thay, không có bằng chứng, người hâm mộ cũng chỉ đang thăm dò tình hình, có vẻ như họ không hành động vội vàng, nhưng người quản lý không thể không nổi giận.
Và cơn giận đó hướng thẳng vào Won Yoo Ha. Trong đầu anh nảy ra ý nghĩ, chẳng lẽ thằng leader đó không thể nói trước được sao.
Nhưng.
“Đó có phải là việc em nên nói không ạ?”
Won Yoo Ha đã đáp lại, phản bác lại sự chỉ trích.
“Nếu em nói thì đâu cần phải chuẩn bị bánh sinh nhật có dâu tây cho Aiden…”
“Anh không hỏi mà?”
“Cái gì…”
Người quản lý hít một hơi thật sâu, nhớ lại ánh mắt của Won Yoo Ha nhìn thẳng vào mình lúc đó. Với vẻ mặt như thể thực sự không hiểu, cậu nghiêng đầu và nói:
“Anh không hỏi ý kiến em khi mua bánh, hơn nữa, em nghĩ anh nên biết việc này từ trước chứ.”
“…”
“Và em nghĩ em đã nói về dâu tây rồi. Lần trước khi đồ ăn trưa đến.”
Lúc đó, người quản lý mới nhớ lại những lời Won Yoo Ha đã nói thoáng qua khi chia đồ ăn trưa được tài trợ cho các thành viên trong thời gian hoạt động diễn ra.
Won Yoo Ha, người đang nhìn chằm chằm vào cốc trái cây đến từ bữa ăn nhẹ, đã nói với anh.
“Cho Aiden cốc không có dâu tây nhé, cậu ấy không ăn được dâu.”
Chết tiệt, ai lại hiểu đó là ý chỉ cậu ta bị dị ứng chứ.
Vì chỉ nói lướt qua, nên anh đã quên ngay. Và khi người quản lý định quát mắng Won Yoo Ha.
“Nhưng có lẽ em nên nói rõ hơn, em xin lỗi vì điều đó. Nếu em cẩn thận hơn thì Aiden đã không gặp nguy hiểm và anh cũng không phải tức giận.”
“Hả? Ờ…”
“Nhưng anh cũng nên cẩn thận hơn một chút. Em biết anh bận, nhưng những vấn đề liên quan đến sức khỏe của các thành viên, dù sao cũng nên quan tâm hơn.”
Won Yoo Ha cúi đầu với anh, khiến nngười quản lý đành gật đầu một cách miễn cưỡng.
Nhờ đó, người quản lý chỉ có thể cảm thấy khó chịu. Vì lúc nào Won Yoo Ha cũng chặn đứng sự tức giận của anh bằng cách này và xem xét anh.
‘Tự mình gây ra, rồi giận dữ rồi lại cứ thích chơi trò mèo vờn chuột.’
Cứ như thể cậu đang thử thách anh bằng cách đánh rồi chạy. Trong khi những người cần phải được thuần hóa lại là bọn họ.
“Anh, có xe ở phía trước.”
“Hả? Ơ!”
Đang cố gắng kìm nén sự khó chịu đang dâng trào, người quản lý đã phanh gấp khi nghe thấy giọng nói từ hàng ghế sau.
“Ê, chết tiệt, thật sự. Lái xe như cái l*n ấy. Nếu có tai nạn thì ai chịu trách nhiệm!”
Vì một chiếc xe bất ngờ chen ngang, suýt chút nữa đã xảy ra tai nạn. Mồ hôi tuôn ra trên sống lưng, người quản lý đã buông lời chửi rủa.
“Xin hãy cẩn thận.”
Trong khi đó, nghe thấy giọng nói từ phía sau, người quản lý nghiến răng nhìn các thành viên ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.
Một vài người đang nhìn anh ta với ánh mắt lo lắng, một vài người đang làm bộ như không quan tâm và đang dùng điện thoại, một vài người đã đeo bịt mắt và đang ngủ.
Trong số đó, Won Yoo Ha đang nhìn thẳng vào anh ta và nói.
“Nếu có tai nạn, anh phải chịu trách nhiệm.”