Ca Sĩ Tân Binh Có Kinh Nghiệm Đọc Vị Tương Lai - Chương 6
Chương 6
Ca Sĩ Tân Binh Nhiều Kinh Nghiệm Đọc Vị Tương Lai – Chương 6
Tôi trải qua một ngày mơ hồ, và có chút hỗn loạn.
Huent là một công ty giải trí có đẳng cấp khác biệt, đến mức bố mẹ tôi cũng biết, nhưng sau khi ký hợp đồng rồi, tôi vẫn không cảm thấy chân thật.
Thôi thì cứ ngủ một giấc rồi tính tiếp.
* * *
Do Hyun thức dậy và ra khỏi nhà với vẻ ngoài bảnh bao.
Mẹ hỏi tôi đi đâu, nhưng Do Hyun chỉ cười tươi. Tôi định sẽ nói khi nào vượt qua vòng sơ khảo,để được đứng trên sân khấu truyền hình.
[Tôi muốn trở thành ca sĩ đầu tiên của bạn.] Ngày còn lại đến vòng sơ khảo là D-7.
Do Hyun đã chọn sẵn bài hát. Một bài hát có thể thể hiện được lợi thế giọng hát của bản thân, đó là khả năng hát được nhiều âm vực khác nhau. Bài “Señorita” của ban nhạc indie Lavitavita.
Thực ra, trong buổi thử giọng cho lần ra mắt thứ ba, tôi cũng đã hát bài của Lavitavita và lọt vào vòng chung kết. Nhờ đó, tôi đã trực tiếp nhận được lời cảm ơn từ Lavitavita.
Mải mê nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chẳng mấy chốc đã đến trạm dừng.
Tôi vẫn đội mũ sụp xuống che gần hết khuôn mặt bằng khẩu trang như mọi ngày, nhưng chuyện gì thế này?
“Na Do Hyun! Em yêu anh! Ra mắt lần thứ tư nào!”
Một cô gái hét lên trên đường tôi đến Huent.
Ánh mắt của Do Hyun đương nhiên không thể không hướng về phía đó.
Đó là một khuôn mặt quen thuộc. Cô là fan gần như duy nhất luôn theo sát lịch trình của tôi ngay cả khi tôi còn là một “người vô danh”, hay còn gọi là “idol vô danh”.
Câu chuyện về Huent còn chưa được chính thức hóa bằng bài báo nào, nhưng thật kỳ lạ là cô ấy đã nghe được từ đâu đó và đang đợi trước Huent.
Do Hyun tiến lại gần fan đó. Lúc hét lớn thì mạnh mẽ như vậy, nhưng khi Do Hyun đến gần, cô fan lại rụt rè lùi lại.
“Chào, LavitaDoHyun-nim.”
Vì chỉ có cô ấy chụp ảnh chất lượng cao, nên tôi không thể không nhớ biệt danh của fansite.
“Tôi không biết bạn biết chuyện này bằng cách nào, nhưng vì bạn đã đến đây rồi, tôi sẽ mua cho bạn một tách cà phê nóng.”
“Hức.”
LavitaDoHyun xua tay từ chối khi Do Hyun nói sẽ mua đồ uống cho cô.
Nhưng Do Hyun kiên quyết hơn. tôi nhất quyết hỏi LavitaDoHyun thích đồ uống gì và đưa cho cô một ly trà xanh latte.
“Anh, cảm, cảm ơn anh!”
“Nhưng bạn phải giữ bí mật chuyện này đấy nhé. Được không? Trước khi có bài báo chính thức, việc tôi gia nhập Huent cũng phải trở thành bí mật.”
Do Hyun dặn dò cẩn thận.
LavitaDoHyun rưng rưng nước mắt và thì thầm “Fighting” với Do Hyun bằng giọng nói nhỏ xíu.
“Bạn có giấy bút không?”
LavitaDoHyun lấy ra máy tính bảng và bút cảm ứng thay vì giấy và bút thông thường.
Văn minh phát triển nên giờ ký tên kiểu này luôn. Dù sao thì, nếu sao lưu thông tin kỹ thuật số tốt thì nó có thể tồn tại lâu hơn.
Do Hyun nghĩ vậy trong khi ký tên lên máy tính bảng. Và không thể thiếu một yếu tố, tôi cũng chụp ảnh selca với fan bằng điện thoại của cô.
Sau khi Do Hyun rời đi, LavitaDoHyun ngồi phịch xuống và khóc nức nở, cô cầu mong Do Hyun sẽ thành công lần này, và không còn là một người hâm mộ thiểu số tự gặm nhấm Do Hyun một mình trên mạng xã hội nữa.
* * *
“Làm lại.”
Do Hyun bước vào phòng tập.
Tôi đã rất ngạc nhiên trước khung cảnh khác biệt rõ rệt so với các công ty quản lý trước đây.
Lần ra mắt đầu tiên của tôi là ở dưới tầng hầm, vừa ngửi mùi mốc vừa tập luyện, lần ra mắt thứ hai thì không ngửi mùi mốc, nhưng phòng tập lại ở tầng 5 không có thang máy nên việc đi bộ rất khổ sở. Lần ra mắt thứ ba thì dù sao cũng là một nhóm dự án thần tượng do đài truyền hình sản xuất, nên môi trường của công ty quản lý cũng tốt hơn một chút, nhưng vẫn không sánh bằng Huent.
“Na Do Hyun-ssi, chúng ta hãy chọn lại bài hát. Bài hát hiện tại, nó tốt ở chỗ làm nổi bật lợi thế giọng hát của Na Do Hyun-ssi. Khả năng cover từ âm vực thấp đến âm vực cao, giọng hát cao vút của một ca sĩ. Đó là lợi thế. Cậu có giọng hát nội lực phù hợp với lĩnh vực tình cảm của người Hàn Quốc.”
“Vì vậy, tôi đã chọn ‘Señorita’ của Lavitavita. Tôi nghĩ rằng không có bài hát nào tốt hơn bài hát này trong số những bài tôi đã nghe.”
Do Hyun cũng không hề lép vế trước trưởng nhóm Lee Joon Hyuk và truyền đạt suy nghĩ của mình.
Tôi có kinh nghiệm vượt qua buổi thử giọng với bài hát của Lavitavita, nên tôi không muốn mạo hiểm. Tôi chỉ muốn thử sức với những nhiệm vụ bị giao từ chương trình phát sóng trên TV. Tích cực phát huy được sức hút ở mức an toàn nhất có thể.
Đó là mục tiêu của Do Hyun.
“Không. Na Do Hyun-ssi, tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với cậu từ bây giờ.”
“Vâng! Anh cứ nói đi.”
Dù chỉ là lời nói, nhưng Do Hyun vẫn căng thẳng.
“Do Hyun-ssi đang quá say mê giọng hát của mình. Kĩ năng cover từ âm vực thấp đến âm vực cao là thứ tốt. Thêm vào đó, giọng hát của cậu rất hấp dẫn khi lướt trên các nốt nhạc bằng scat. Nhưng này. Do Hyun-ssi đã chọn bài hát của Lavitavita trong chương trình thử giọng trước đây rồi đúng không.”
“À, chuyện đó thì-”
Do Hyun vội vàng định nói thêm gì đó, nhưng trưởng nhóm Lee Joon Hyuk ra hiệu bằng tay không được nói xen vào và tiếp tục.
“Cậu định an phận ở trạng thái đó đến bao giờ? Lần ra mắt đầu tiên có vẻ thành công một chút nhưng rồi chìm nghỉm. Lần ra mắt thứ hai, chìm nghỉm. Lần ra mắt thứ ba. Do Hyun-ssi đóng vai trò hát chính nhưng cũng chìm nghỉm. Nếu hỏi có ai biết ca sĩ Na Do Hyun không? Có ai nói biết không? Một vài fan ít ỏi của Do Hyun-ssi ư? Những fan Kpop nước ngoài sẽ tìm xem tất cả các video của nhóm tân binh chứ?”
Do Hyun không có lý do gì để bào chữa cho bài diễn văn dài dòng của trưởng nhóm Lee Joon Hyuk. Tất cả đều đúng.
“Xin lỗi.”
“Cậu không cần phải xin lỗi tôi. cậu phải cảm thấy có lỗi với chính mình. Do Hyun-ssi có một giọng ca mạnh mẽ và được mọi người mong muốn như vậy, tại sao cậu lại chìm xuống? Do Hyun-ssi, cậu đã bao giờ nghe lại những bài hát mà cậu đã hát chưa?”
“Đương nhiên là có. Tôi luôn cố gắng trở thành một giọng ca phù hợp với xu hướng, tôi cũng nghe tất cả các album của các ca sĩ khác và tôi đang cố gắng tạo ra giọng hát của riêng mình.”
“Vậy tại sao mọi người lại quên Do Hyun-ssi?”
Chết tiệt.
Đó là một loạt câu hỏi đau lòng.
Lời nói của trưởng nhóm Lee Joon Hyuk như một cú đấm thép vào xương.
Chỉ vì tôi an phận với thực tại nên anh ấy mới đưa ra những câu hỏi như vậy.
Do Hyun không thể kiểm soát được biểu cảm của mình và thầm khắc ba chữ “nhẫn” trong lòng.
“Do Hyun-ssi luôn hát những bài hát giống nhau, thử những điều giống nhau và biết rõ nhất điểm mạnh của bản thân. Đó chính là vấn đề, cậu hiểu không? Bây giờ cậu đang cảm thấy tủi thân đúng không? Vì cậu nhận ra rằng điểm mạnh của mình lại có thể trở thành điểm yếu.”
Do Hyun hít một hơi rồi trả lời.
“Không phải vậy. Tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”
“Chỉ nói cố gắng thôi thì không được. Trong giới này đầy rẫy những đứa trẻ chăm chỉ. Do Hyun-ssi cũng đã ra mắt vài lần rồi nên cậu biết rất rõ. Không phải sao?”
“Đúng vậy….”
“Nếu cậu biết thì tốt. Lý do Do Hyun-ssi bị nhấn chìm giữa những đứa trẻ đó là vì cậu biết quá rõ điểm mạnh và lợi thế của cậu, và vì cậu chịu an phận trong đó nên giọng hát của cậu đã trở nên tầm thường.”
Do Hyun ngạc nhiên trước sự chỉ đạo tỉ mỉ của trưởng nhóm Lee Joon Hyuk, nhưng đồng thời cũng tự trách mình. Tại sao lại không nghĩ rằng bản thân vẫn dậm chân tại chỗ?
“Trưởng nhóm.”
“Gọi tôi là PD đi. Chỉ ở ngoài công ty mới gọi là trưởng nhóm thôi, trong công ty cứ gọi là PD.”
“Vâng, PD. Tôi muốn biết làm thế nào để làm nổi bật giọng hát của mình.”
Giọng của Do Hyun rất chân thành.
Lần debut thứ tư này phải khác biệt.
Giờ tôi không muốn bị lãng quên nữa. tôi muốn đền đáp những người hâm mộ đã chờ đợi mình từ khi debut, và muốn trở thành một người cháu đáng tự hào trong mắt người ông đã khuất, người từng phản đối tôi làm ca sĩ.
“Tôi đã giải thích chán chê về những ưu điểm của Do Hyun rồi. Trước khi đưa Do Hyun đến công ty này, tôi đã nghe hết tất cả các bản thu âm có giọng của Do Hyun. Rõ ràng là giọng rất sảng khoái, nhưng lại thiếu một thứ. Tôi nghĩ rằng sự khác biệt giữa một giọng hát dù hay đến đâu nhưng có để lại ấn tượng hay không nằm ở một điều.”
Do Hyun đã suy nghĩ rất nhiều về việc phần nào trong giọng hát của mình không để lại ấn tượng cho mọi người, nhưng vốn dĩ rất khó để nhìn nhận bản thân một cách khách quan.
“Thật lòng mà nói, tôi chỉ biết mình làm tốt cái gì, chứ không biết mình làm dở cái gì.”
“Do Hyun này, cậu đã bao giờ hát bằng cả cảm xúc thật của mình chưa? Trừ bài hát debut đầu tiên ra.”
“……!”
“Tôi đã nói là tôi nghe hết các bản thu âm của cậu rồi mà. Ở những bài hát cần phải tươi sáng thì giọng cậu lại u sầu, còn ở những bài hát cần phải u tối thì tông giọng lại quá tươi tắn. Mỗi bài hát đều cần có một tông điệu riêng, nhưng cậu lại không có điều đó. Tôi không biết cậu đã gặp những nhạc sĩ nào trước đây, nhưng ít nhất khi làm việc với tôi, cậu phải làm nổi bật được tông điệu của bài hát.”
Đó là điều mà Do Hyun chưa từng nghĩ tới. tôi tự hào rằng mình đã hát bằng cả trái tim và cảm xúc thật trong bất kỳ bài hát nào.
Nhưng hóa ra không phải vậy. Đầu óc tôi trở nên hỗn loạn.
Thấy Do Hyun im lặng, PD Lee Joon Hyuk bật bản thu âm mà giọng hát của Do Hyun chiếm đến 70%.
Một bài hát thể hiện ý chí muốn níu giữ người yêu đã rời xa bằng mọi giá. Đó là bài hát debut thứ ba của tôi.
“Hãy vừa nghe vừa suy ngẫm về những gì tôi đã nói. Xem giọng hát của Do Hyun tác động như thế nào trong bài hát này, nơi mà giọng của cậu chiếm phần lớn.”
Do Hyun nhắm mắt lại. huy động mọi giác quan để cảm nhận bài hát debut thứ ba “Ngôi nhà trống”. Tôi nhớ lại thời điểm hát trên sân khấu. tôi hồi tưởng lại thái độ của mình. Tôi nghe từng câu từng chữ một.
Thời gian phát bài hát là 3 phút 21 giây. Sau khoảng thời gian đó, Do Hyun đã nhận ra.
“PD, tôi hiểu vấn đề rồi.”
“Lời bài hát thì buồn. Giai điệu cũng là giọng thứ. Mọi người đều kể về sự chia ly bằng giọng ảm đạm, còn một mình Do Hyun thì lại cố gắng khoe giọng hát của mình, cứ như thể muốn nổi bật hơn vậy. Cái người soạn nhạc chỉ đạo cậu lúc đó cũng thật là…”
Khi nhớ lại buổi chỉ đạo thu âm lúc đó, tôi chỉ nhớ đến giọng của người soạn nhạc luôn ra sức ủng hộ tôi.
Người đó chỉ nhấn mạnh, liên tục nhấn mạnh vào những nốt cao.
Do Hyun đã lắng nghe sự chỉ đạo một cách nghiêm túc, nên không cảm thấy có gì kỳ lạ. Tôi nghĩ rằng mình đang tập trung vào lời bài hát, đồng thời phải làm nổi bật phần của mình, nhưng PD Lee Joon Hyuk lại nhìn theo hướng khác.
“Vì vậy, tôi sẽ giao cho Do Hyun một nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì ạ?”
“Hát bài hát debut thứ ba của Do Hyun, ‘Ngôi nhà trống’. Đó là bài hát cho vòng loại đầu tiên. Hãy luyện tập bài đó. Toàn bộ, kể cả phần rap. Đừng bỏ sót.”
“……!”
Nếu tôi hát bài đó trong vòng loại đầu tiên, tôi có thể thấy rõ ràng đội ngũ sản xuất chương trình sẽ biên tập một cách thương cảm về lịch sử của Na Do Hyun, người đã debut lần thứ ba thông qua một chương trình thử giọng.
‘Tôi không muốn nhận được sự thương hại.’
Vừa nghĩ như vậy, tôi vừa nhận ra rằng, dù bằng cách đó, tôi cũng có thể thu hút sự chú ý để chấm dứt cuộc sống “vô danh” của mình.
PD Lee Joon Hyuk chắc hẳn cũng có kế hoạch của riêng anh, nên mới vừa chỉ đạo vừa chọn bài hát cho tôi.
“Trả lời đi. Tôi ghét việc phải chờ đợi lâu. Thích hay không thích, phải rõ ràng.”
“Tôi sẽ làm.”
Do Hyun quyết tâm.
Hợp tác với PD Lee Joon Hyuk. tôi có một dự cảm rằng nó sẽ không hề dễ dàng.